TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)
Chương 142: Anh cười với cô một cái, cô liền vui vẻ cả ngày

Tất cả cảm giác đè nén và tức giận lúc này hóa thành động lực, cô cảm thấy từng tế bào trong khắp cơ thể mình đều tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!

Thân là một nhân viên không chịu ức hiếp đúng tiêu chuẩn, bỏ đá xuống giếng là tố chất cơ bản nhất. Thế là, Trang Nại Nại nhoẻn miệng cười nói: “Cô Tả, xem ra không cần lấy số đo chuẩn bị cho lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập giúp cô nữa nhỉ! Cô hôm nay đến đây công toi rồi.”

Nói đến đây, lại nhớ đến những lời mà Tả Y Y nói ở trên tầng cao nhất lúc trưa, Trang Nại Nại bỗng cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm Tư Chính Đình gì chăng?

Tâm trạng u ám cả ngày, cuối cùng cũng tốt lên.

Trang Nại Nại tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nói: “Còn nữa, ngấp nghé vị hôn phu của người khác thì cũng đừng có mà cây ngay không sợ chết đứng như vậy!”

Câu này đã chọc cho Tả Y Y tức nổ phổi!

Cô ta vung tay ra định đánh Trang Nại Nại: “Trang Nại Nại, đồ khốn kiếp nhà cô!”

“Bộp!”

Trang Nại Nại cầm chặt cổ tay cô ta, chớp đôi mắt to nhìn Tả Y Y rồi chợt nhếch môi, nói câu khiến người ta tức chết mà không đền mạng: “Cô Tả, nếu người khác nghe thấy lời này của cô thì sẽ tưởng là tôi bội tình bạc nghĩa bỏ rơi cô đấy, cô đừng có mà nói lung tung, tôi không chơi bách hợp!” Sau đó đẩy mạnh cô ta ra.

Trang Nại Nại phủi tay nhìn về phía Mino: “Trưởng bộ phận Mino, nếu không cần lấy số đo nữa thì tôi đi trước đây.”

Chẳng đợi Mino trả lời, cô đã đi thẳng ra ngoài.

Đến khi Trang Nại Nại ra khỏi phòng họp, Tả Y Y mới hoàn hồn. Nhìn cổ tay đã hơi đỏ lên, cô ta vô cùng tức giận, nghiến răng nói: “Trang Nại Nại, cô đừng vội đắc ý, tôi sẽ không vì vậy mà buông tha đâu!”

Nói xong, cô ta lườm Mino rồi đi thẳng ra chỗ thang máy. Cô ta muốn đi tìm anh Đình để hỏi cho rõ xem tại sao lại đột nhiên thay người!

Có phải vì cái đồ bỉ ổi Trang Nại Nại kia bám chặt lấy anh không?

Tiếc là Tả Y Y vừa lên đến tầng cao nhất đã bị vệ sĩ ngăn lại.

Tả Y Y tức gần chết.

Lúc này, Quý Thần bước đến chân thành nói: “Cô Tả, cô chắc chắn muốn lằng nhằng ở đây để ông chủ nghe thấy?”

Câu hỏi này lập tức khiến Tả Y Y ngoan ngoãn, cô ta giận dữ nhìn về phía phòng làm việc của Tư Chính Đình cắn môi, cuối cùng mới cô đơn cúi đầu.

Cô ta không dám.

Nếu bị Tư Chính Đình ghét thật, thì đến công ty của ba cũng chẳng cứu được cô ta.

Huống hồ, cô ta cũng không muốn để mình trở nên chật vật như thế, chẳng còn chút kiêu ngạo nào của bản thân.

Tả Y Y không cam lòng, nhưng vẫn quay người rời đi, rõ ràng là một cô công chúa ngạo mạn nhưng lúc này bóng lưng đó lại khiến người ta thấy sống mũi cay cay.

***

Trang Nại Nại đầy khí phách và phấn khởi ra khỏi phòng họp, rồi lại cảm thấy mình thật chẳng có tiền đồ gì. Rõ ràng, sáng nay Tư Chính Đình đã vứt bỏ cô, buổi trưa lại ngăn không cho cô vào, nhưng chỉ vì một bộ lễ phục mà cô đã cảm thấy ngọt ngào trong lòng!

Trong khi bản thân là vợ anh, cô rõ ràng phải là bạn gái đi cùng anh hôm kỷ niệm.

Nhưng…

Dù sao lúc học cấp 3, anh chỉ cần cười với cô một cái, cô đã có thể vui vẻ cả ngày.

Vậy nên, không sao hết, cứ để cô không có tiền đồ, vui vẻ một lát đi.

Trang Nại Nại vui sướng trở lại bộ phận thiết kế, nhưng lại… chẳng nghe lọt được những lời của Trương Văn Siêu nói.

Cô cầm điện thoại, ngồi ngẩn tò te ở đó.

Nghĩ lại, Tư Chính Đình cũng khiến người khác rất đau lòng, năm nay mới 24, 25 tuổi mà đã phải quản lý một công ty lớn như vậy.

Hơn nữa…

Lúc học cấp 3, anh đã nói với cô rằng bạn bè của anh rất ít, bây giờ có lẽ còn ít hơn?

Vậy người thân duy nhất của anh chính là cô rồi.

Đọc truyện chữ Full