Cậu bé nói xong thì nhìn về phía trong phòng, lúc nhóc nhìn thấy Trang Nại Nại thì hai mắt lập tức sáng lấp lánh hô to: “Người đẹp à, cô có biết mẹ cháu ở chỗ nào không?"
Trang Nại Nại: “...”
Nếu không phải thằng nhóc xấu xa này mới chỉ có ba bốn tuổi, nếu không có một câu phía sau thì một tiếng “người đẹp à” của nó nghe y như một tên lưu manh đang nói!
Thế nhưng bé con này trắng trẻo, bộ dạng thì quá mức đáng yêu cho nên người khác không thể ghét nổi.
Bé con xấu xa đi vòng qua Tư Chính Đình rồi chạy về phía Trang Nại Nại.
Tư Chính Đình xách cổ áo đứa nhỏ lên, bé con xấu xa đi không được thì lập tức vùng vẫy, mồm thì hét to: “Tên khốn, mau buông ra! Tôi muốn lao vào vòng tay của người đẹp! Đồ khốn khiếp, biến thái, giết người...” Đang gào thét sung thì đột nhiên trông thấy vẻ mặt âm trầm của Tư Chính Đình, mấy câu chửi mắng lập tức tắt ngay tắp lự, sau đó là hai mắt ầng ậc nước, miệng bẹp ra rồi quay đầu nhìn Trang Nại Nại khóc: “Hu hu hu hu, người đẹp ơi, cái chú này dữ quá!”
Bộ dạng này thực sự đáng yêu chết đi được!
Trang Nại Nại kìm không nổi, bèn ngồi xổm xuống đối mặt với nhóc: “Bạn nhỏ ơi, bé ngoan không được nói như vậy đâu.”
Bé con chớp mắt: “Vậy phải nói như thế nào?”
“Em nên gọi chị là chị ơi, còn gọi anh ấy là…”
Chữ “anh” còn chưa nói ra thì đôi mắt của bé con đã đảo một vòng, sau đó bộ dạng cũng trở nên ngoan ngoãn nói: “Là chú, em rất lễ phép mà!”
Trang Nại Nại: “...”
Sắc mặt của Tư Chính Đình lại tối sầm.
Cái thằng nhóc này gọi Trang Nại Nại là chị nhưng lại gọi anh là chú là có ý gì?
Tư Chính Đình xách cổ áo của nhóc định ném ra ngoài, thế nhưng Trang Nại Nại lại kéo tay anh lại: “Để em đứa thằng bé ra ngoài đi, chắc là nó đi nhầm thôi.”
Trang Nại Nại nói rồi đứng lên nắm lấy tay bé con, cô còn xoa đầu nhóc một cách dịu dàng: “Để chị đưa em đi tìm mẹ nhé.”
Bé con vô cùng đắc ý mà cười tươi rói: “Chẳng trách chị lại đẹp như vậy, chị đúng là người tốt.”
Trang Nại Nại: “...”
Cái miệng của thằng nhóc này còn ngọt hơn cả mật, không biết là ba mẹ của nhóc là người như thế nào.
Hai người họ vừa mới đi ra thì thấy một người phụ nữ đi tới, người đó thấy cậu bé thì nhíu mày: “Con lại chạy đi đâu vậy?”
Nhóc con lập tức cười hì hì nhào tới rồi kéo tay người phụ nữ: “Mẹ, vừa rồi con còn tưởng rằng không tìm được mẹ đó.”
Người phụ nữ định dạy dỗ đứa bé, thế nhưng có một người đàn ông bước ra từ căn phòng bên cạnh, cô ta thấy người đàn ông kia thì vẻ lạnh lùng chán ghét trên mặt lập tức thu lại, thay vào đó là vẻ dịu dàng: “Sau này con không được như vậy nữa nhé.”
Người đàn ông kia bước tới rồi gật đầu với Trang Nại Nại, đó là một người đàn ông cực kì có sức hút, khiến người ta ấn tượng.
Trang Nại Nại nhìn anh ta vài lần.
Hai bên đều gật đầu chào nhau, Trang Nại Nại quay về phòng của mình, lúc cô đi tới cửa còn nghe được tiếng đứa bé kia nói vọng lại đằng sau lưng: “Ba, mẹ, vừa rồi con đi lạc thế hai người có lo lắng cho con không?”
Trang Nại Nại khẽ lắc đầu, lúc bước vào phòng ăn cô phát hiện sắc mặt của Tư Chính Đình vẫn đen thui như cũ.
Cô ngồi xuống phía đối diện với anh, thấy đồ tráng miệng đã được đưa lên, lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng. Thế nhưng món tráng miệng có hơi to cho nên cô cảm thấy hơi nghẹn, vì vậy Trang Nại Nại cầm cốc nước bên cạnh lên nhấp một ngụm.
Nhưng Trang Nại Nại vừa mới nhấp được một chút lại nghe thấy Tư Chính Đình đột nhiên nói: “Nại Nại, sinh cho anh một đứa con!”
Cô nghe đến đó thì kinh hoàng ngẩng đầu lên rồi phốc một tiếng, toàn bộ nước trà và đồ tráng miệng trong miệng cô đều văng vào mặt Tư Chính Đình.