“Ui ~”
Trang Nại Nại hít ngược một hơi giả vờ rằng mình bị giật mình, quả nhiên là tự làm bậy không thể sống mà, chân bị trẹo rồi. Cô chỉ hận không có cái lỗ nào đó trên mặt đất để mình chui vào, mặt mũi của cô hôm nay đã vứt sạch sẽ rồi!
Trang Nại Nại muốn ngó xem Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đi đằng trước có thấy hành động vừa rồi của cô hay không. Thế nhưng, vừa ngẩng đầu thì thấy người đàn ông kia đang cực kì ưu nhã đỡ lấy eo Tư Tĩnh Ngọc, đến khi bước lên hết cầu thang thì anh ta mới buông tay.
Ánh mắt của Trang Nại Nại có chút đăm chiêu.
Tư Chính Đình đỡ Trang Nại Nại, nghe được tiếng rên khe khẽ của cô thì nhẹ giọng hỏi: “Trẹo chân rồi?”
Thế nhưng mãi không nghe thấy cô trả lời.
Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại thì phát hiện ánh mắt của cô đang dính chặt vào Thi Cẩm Ngôn.
Ánh mắt của Tư Chính Đình nhất thời trầm xuống.
Trang Nại Nại càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ, cô còn muốn xem thử phản ứng giữa Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn, thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một thân hình cao lớn đang đứng chắn trước mặt cô.
Lúc này Trang Nại Nại mới tỉnh táo lại, cô nghiêng đầu nhìn nhìn rồi bước qua một bước bên, đứng cạnh Tư Chính Đình sau đó thì nhỏ giọng thăm dò: “Quan hệ của chị chồng với anh rể có vẻ không tệ nhỉ?”
Tư Chính Đình gật đầu: “Hai người họ rất ân ái.”
Trang Nại Nại nhướng mày: “Vậy bọn họ... đã kết hôn được mấy năm rồi?”
Tư Chính Đình có chút khó chịu nhíu mày: “Hai năm.”
“Hả?”
Trang Nại Nại ngẫm nghĩ, nếu mới chỉ kết hôn được hai năm đứa bé ba bốn tuổi kia chẳng lẽ là có trước khi kết hôn?
Vì thế Trang Nại Nại lặng lẽ nhích đến gần Tư Chính Đình hỏi: “Hai người họ đều là... lần đầu kết hôn sao?”
Nghe Trang Nại Nại hỏi vậy thì Tư Chính Đình thật sự không biết nên nói cái gì cho tốt!
Anh chỉ “hừ” một tiếng rồi dứt khoát bước về phía trước.
Cái con người này sao cứ đến thời khắc mấu chốt lại nổi điên thế nhỉ?
Trang Nại Nại thật hết nói, nhưng bây giờ cô cũng chỉ có thể nhịn xuống cảm giác đau đớn nơi mắt cá chân mà bám theo sau mông của anh vào phòng khách.
Dường như Tư Tĩnh Ngọc cùng Thi Cẩm Ngôn không thấy được động tác nhỏ của hai người họ nên cũng đang ngồi trên ghế salon.
Thi Cẩm Ngôn mặc một bộ vest màu đen, bề ngoài trông nho nhã đẹp trai lại còn lộ ra cảm giác chững chạc mà chỉ những người đàn ông thành công mới có được.
Tư Tĩnh Ngọc vốn có xuất thân con nhà giàu sang nhưng hiện tại lại chỉ mặc một bộ đồ thường ngày rộng rãi thoải mái. Trang phục của họ rõ ràng không hề hài hòa với nhau, thế nhưng khi cùng ngồi trên ghế salon thì lại xứng đôi đến bất ngờ.
Trai tài gái sắc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trang Nại Nại ôm lòng tò mò ngồi xuống đối diện hai người họ.
Nhìn qua thì có vẻ Tư Tĩnh Ngọc là một người phóng khoáng, từng cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự thoái mái không câu nệ tiểu tiết, tướng mạo xinh đẹp lại có mấy phần giống với Tư Chính Đình khiến cô toát lên một vẻ quyến rũ khó tả.
Ít nhất thì, ánh mắt của Trang Nại Nại vẫn dính chặt lên người chị chồng của mình, hoàn toàn không dứt ra nổi.
Tư Chính Đình ngồi xuống bên cạnh vợ mình. Thanh âm lạnh lẽo mọi khi lúc này lại có chút nhàn nhã: “Lần này chị ra ngoài chơi cũng phải hơn một tháng rồi đó nhỉ?”
Tư Tĩnh Ngọc bật cười: “Thế nào? Chú ghen à? Nhưng mà chú đâu có thể đi được, Đế Hào không thể không có chú.”
Tư Chính Đình có chút bất đắc dĩ, lúc anh đang định nói tiếp thì di cộng đột nhiên vang lên. Nhìn thấy tên người gọi tới đang được hiển thị trên màn hình thì khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhận cuộc gọi, còn mở loa ngoài rồi đặt lên bàn trà.
Đầu bên kia vang lên giọng nói của Đinh Mộng Á: “Con yêu à, tiểu mỹ nhân Tĩnh Ngọc của mẹ về rồi sao?”
Tư Chính Đình nhìn chị gái mình một cái rồi nhàn nhạt trả lời: “Vâng.”