Trong phòng mở đèn trần nên rất sáng. Đôi mắt to tròn sáng ngời của Trang Nại Nại nhìn chằm chằm Tư Chính Đình, dường như đang trách anh sao có thể tùy tiện nghe điện thoại của cô.
Tư Chính Đình: “...”
Rõ ràng là cô có chuyện lừa dối anh, vậy mà cô lại có suy nghĩ như thế. Tư Chính Đình cảm thấy hơi thất bại, lấy điện thoại của cô từ trong túi ra ném lên giường.
Trang Nại Nại nhìn điện thoại, sau đó cúi đầu lục lọi túi của mình. Không thấy điện thoại mới ý thức được hình như cô để quên điện thoại ở kệ giày?
Trang Nại Nại nhào tới cầm lấy điện thoại, nhỏ giọng lầm bầm: “Dù vậy thì cũng không nên nghe điện thoại của người ta chứ.”
Tư Chính Đình: “...”
Tư Chính Đình cảm thấy không khí trong phòng hơi ngột ngạt, có chút thiếu oxy. Anh nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa hỏi lại lần nữa, “Ông ta muốn bản thảo thiết kế gì?”
Trang Nại Nại cầm điện thoại, trong lòng vẫn đang nghĩ, với tính cách của người đàn ông này, nếu hỏi một lần mà bị nói lảng sang chuyện khác thì sẽ không hỏi nữa. Nhưng sao lần này lại hỏi tới cùng thế?
Cô phải trả lời vấn đề này như thế nào?
Nói là Cố Đức Thọ muốn lấy bản thảo thiết kế thu đông của Đế Hào?
Nếu trước đó cô không nghe lầm thì ý của Tư Chính Đình và Tư Tĩnh Ngọc là chưa có bản thảo thiết kế thu đông. Mà dù có bản thảo thiết kế rồi thì cô có thể mở miệng nói muốn sao?
Đây thật sự là hành động không biết xấu hổ!
Trang Nại Nại cắn môi, sau đó nói dự định của mình cho Tư Chính Đình, “Nhà họ Cố muốn có đột phá ở mảng thiết kế thời trang, Cố... ba biết em từng học thiết kế thời trang, nên muốn em thiết kế vài bản thảo.”
Trang Nại Nại nói xong câu đó, liền cúi đầu, không nói gì nữa.
Tìm một người vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu thiết kế bản thảo? Lý do này thật sự là không thể buồn cười hơn được nữa.
Có điều… chắc chắn là cô sẽ không vì Cố Đức Thọ mà trộm bản thảo thiết kế của tập đoàn Đế Hào. Sở dĩ đồng ý với ông ta là vì cô định tự mình thiết kế.
Cô cho rằng Tư Chính Đình sẽ tiếp tục hỏi nữa, không ngờ Tư Chính Đình chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Trang Nại Nại ngẩn ra.
Ừ là tin hay không tin?
Cô ngẩng đầu nhìn lén Tư Chính Đình, thấy sắc mặt đối phương vẫn như cũ mới thở phào nhẹ nhõm. Đã nói tới mức này rồi thì nói cho xong ý muốn của mình luôn, “À… em có thể… dùng laptop của anh không?”
Trước đây thiết kế thời trang là vẽ tay, còn bây giờ là vẽ bằng phần mềm.
Nhưng...
Trang Nại Nại không có laptop, đương nhiên cũng không thể vẽ trong công ty, cho nên cách duy nhất là hỏi mượn laptop của Tư Chính Đình.
“Được.”
Trang Nại Nại lập tức hưng phấn trở lại, sau đó vọt vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nhìn bóng lưng vui sướng của cô, mắt Tư Chính Đình dần dần trầm xuống, trong mắt như có điều suy nghĩ.
“Tít tít...”
Điện thoại Trang Nại Nại ném lên giường vang lên hai tiếng, Tư Chính Đình vô thức đi tới mở ra xem.