Nuốt vào Phong Ma đan, một cỗ năng lượng to lớn từ trong thân thể hắn tản ra ngoài, theo sát đó chính là nguyên một đầu tóc đen của hắn liền biến thành xám trắng, cơ bắp cũng hiện lên vẻ khô nứt.
Phi thiên cửu hồ thấy vậy, sắc mặt lại biến hoá lần nữa:
- Đan dược của hắn là cái gì, rõ ràng trong nháy mắt liền rút đi nhiều Sinh mệnh lực như vậy...
Sắc mặt hắn chỉ hơi biến một chút, sau đó vẻ cười nhạo lại trỗi dậy:
- Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không cần ta động thủ, tính mạng của ngươi liền cạn kiệt rồi, cho dù như vậy mà ngươi vẫn còn sống sót thì ngay cả con kiến cũng có thể ăn sạch ngươi!
Sở Nam cũng không có nghĩ ra Phong Ma đan hắn luyện chế ra, phẩm giai cao như thế đâu phải chỉ tiêu tốn mười năm Sinh mệnh lực, căn bản chính là trên trăm năm rồi, mà dược tính lại phát huy nhanh chóng, ngay cả Sinh mệnh lực sớm chuẩn bị từ trước cũng chưa kịp dùng đến.
Rất nhanh, Sinh mệnh lực liền tuôn ra!
Vì vậy, trong ánh mắt của Phi thiên cửu hồ, một đầu xám trắng kia thoáng cái lần nữa trở thành ngăm đen, làn da cũng khôi phục lại nguyên dạng mà lại mang theo vẻ sáng bóng, dung mạo trên mặt cũng không xuất hiện nửa vẻ già nua nào nữa.
- Này...
Lần đầu tiên, Phi thiên cửu hồ chấn kinh rồi, không phải vì Sở Nam cường đại mà bởi vì biểu hiện quá quỷ dị của hắn.
"Hắn lấy đâu ra Sinh mệnh lực khồng lồ như vậy? Hơn nữa..."
Phi thiên cửu hồ cảm giác được lực lượng của Sở Nam đang nhanh chóng tăng lên, chỉ sau một lần hít thở, dược lực của Phong Ma đan liền phát huy hoàn toàn, cả người Sở Nam theo đó mà tán xuất ra một cỗ lực lượng kinh khủng, cỗ lực lượng khiến cho hắn dường như cảm giác được bản thân có thể xé rách thiên không vậy.
- Luận về lực lượng, cùng bản Thánh căn bản không kém quá xa rồi, bất quá, ngươi không có lĩnh ngộ Pháp tắc, lực lượng có lớn hơn nữa cũng là vô dụng, trước mặt Pháp tắc, đều là uổng phí công sức mà thôi!
Phi thiên cửu hồ vừa nói vừa chuẩn bị đem Hung giao bắt lại.
Mà Sở Nam lại ném khoả nhãn cầu kia ra...
Sở Nam nuốt Phong Ma đan, thực lực bành trướng chỉ vì muốn bố trí khoả nhãn cầu kia vào vị trí của nó.
Nhãn cầu rời tay rơi vào vị trí thứ mười ba trong Thú bì tàn trận. Ngay lập tức, Sở Nam liền cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng phủ thẳng xuống người hắn, lẫn vào trong lục phủ ngũ tạng, huyết nhục cốt cách cho đến mỗi tế bào của hắn.
Trong nháy mắt, cỗ lực lượng này áp xuống làm cho thân thể hắn gần như phải khom xuống, bộ dáng như muốn đem hắn đè bẹp ra mặt đất, lại có xu thế ép hắn thành mảnh vụn. Bất quá, hắn với cỗ lực lượng mà Phong Ma đan đem lại cùng nhục thể mạnh mẽ mà ngạnh kháng lại.
Chậm rãi, eo hắn, lưng hắn thẳng tắp lại, ngạo nghễ sừng sững!
Trong hai mắt hắn, lấp lánh trận hình mười ba tinh tú!
"Còn may, lúc trước không có tính sai."
Sở Nam thầm thì thào trong lòng, hắn đã phục dụng Phong Ma đan mà vẫn rơi vào thảm cục như vậy, nếu mà hắn không có nuốt nó vào, chỉ sợ khi vừa mới bắt đầu đã bị cỗ năng lượng kia làm cho bạo thể, tan thành mây khói rồi.
Ngay một sát na hắn đứng thẳng lại, khối nhãn cầu kia dừng tại ví trí thứ mười ba, ngay lập tức, uy năng trận pháp cuồng phiên mấy lần.
Vừa mới khôi phục lại nhân hình mỹ nam tử, Phi thiên cửu hồ căn bản chưa kịp phản ứng lại mà trực tiếp đánh về nguyên hình lần nữa!
Thân thể Phi thiên cửu hồ có phần giống với tê giác, chỉ là hai cái sừng trên đầu của hắn lại là hai cái trường tu thật dài, hai chân trước tựa như đao, trên lưng còn có sáu cái trường tu, mà nơi đuôi cũng lại là một căn trường tu, không nhiều không ít, vừa vặn là cửu tu, lân giáp khắp người toả ra hào quang u tối, cùng với cỗ uy thế từ tàn trận bay lên, cùng uy năng tinh tú mà ngạnh kháng lại!
Chỉ một thoáng, khuôn mặt Phi thiên cửu hồ liền hiện lên vẻ thống khổ, nhưng thoáng cái thay vào đó lại là vẻ tuỳ ý, như nước chảy mây trôi, mà cũng thừa dịp này, Hung giao bốn trảo không chút do dự mà giảo lãng lần nữa trốn ra khỏi phạm vi bao phủ của phiến lá.
Hung giao chạy thoát được nhưng trên mặt cũng tràn đầy vẻ kinh sợ!
Mộc pháp tắc của Phi thiên cửu hồ quả nhiên cường đại, không chỉ đánh cho Thuỷ pháp tắc của nó trở nên rối tinh rối mù mà còn vừa rồi nếu nó không kịp thoát ra, nếu để phiến lá kia bao lấy, không hề nghi ngờ, nó liền trở thành bổ phẩm cho phiến lá mà biến mất khỏi thế gian này.
Bất quá, khi ánh mắt của nó rơi lên người Sở Nam, vẻ sợ hãi trong mắt thoáng cái liền biến thành chấn kinh, đây là lần thứ ba Sở Nam khiến nó chấn kinh rồi.
"Trận pháp tiểu tử này bày ra là trận gì mà lại có thể bức Phiên thiên cửu hồ hiện nguyên hình, quả nhiên là cổ quái vô cùng!"
Phi thiên cửu hồ thấy Hung giao thoát ra được, chín căn trường tu đột nhiên run lên, từ đó truyền ra một cỗ tức giận, tiếp đó hắn lại nhìn về kẻ trước giờ không được hắn để vào mắt lại mang đến cho hắn chấn kinh tới dường này mà lạnh lùng nói ra:
- Ngươi bức bản Thánh hiện nguyên hình thì có tác dụng gì? Chẳng lẽ ngươi không biết, lúc bản Thánh hiện nguyên hình là lúc thực lực mạnh nhất sao?
- Chúng ta chỉ muốn mượn đường đi qua mà thôi.
- Chỗ này là lãnh địa của bản Thánh, bản Thánh không đáp ứng, các ngươi liền không được đi qua.
- Là ngươi đang ép ta dùng sát chiêu?
Sở Nam bày ra uy hiếp.
Phi thiên cửu hồ sưng sốt, kế đó lại cuồng tiếu nói:
- Ngươi còn có sát chiêu gì? Trận pháp này ngươi bố trí ra cũng coi như là một sát chiêu a, nhưng mà bước bố trận tiếp theo, ngươi đã phục dụng qua đan dược quỷ dị kia, còn thiếu chút không có bố trí được, như thế nào lại có thể trở thành sát chiêu? Bất quá...