Dao găm rơi xuống, hai chữ "Pháp tắc" vang lên bên tai Sở Nam.
Vu Xạ lựa chọn như thế nào Sở Nam đã phi thường rõ ràng, một màn này, tại lúc Vu Xạ do dự, chậm chạp không chịu ra tay hắn đã có dự đoán, hắn thì thầm:
- Pháp tắc? Trên Quy tắc là Pháp tắc?
- Đúng vậy, Pháp tắc áp đảo Quy tắc, nhân pháp địa, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!
Đã lựa chọn, coi như trong lòng có ngàn vạn cái không cam lòng thì Vu Xạ đều gọn gàng đáp lại, không chỉ vậy trong lời nói còn lộ ra vẻ chân thành tha thiết, còn đem tất cả thứ hắn hiểu biết cùng nhau nói ra:
- Nắm giữ Pháp tắc thì mới có thể mở ra cánh cửa Cổ chi cảnh, mà đối với lý giải Pháp tắc cũng có trăm ngàn chủng loại, mỗi người lý giải đều không giống nhau. Đại nhân có nói qua, bước vào Cổ chi cảnh chỉ có thể dựa vào chính mình, mặc dù có thể dùng bí pháp cường hành tăng lên Cổ chi cảnh nhưng không có Pháp tắc chèo chống thì cũng sẽ suy sụp trở về, ta lý giải đối với Pháp tắc là...
Sở Nam không để cho hắn có cơ hội nói tiếp, những lời này khiến cho nội tâm hắn chấn động thật lớn, thời điểm thanh âm vang lên quanh quẩn trong đầu hắn thì hắn cảm giác được cái gì đó trong tối tăm, chỉ là rất mơ hồ nhưng hắn tinh tường, nếu tiếp tục cảm ngộ xuống, luôn luôn có một khắc nó sẽ hiện ra rõ ràng trước mặt hắn, bởi vậy, hắn không muốn đem lý giải của Vu Xạ quấy nhiễu càng thêm mơ hồ. Huống hồ, Vu Xạ lý giải hơn phân nửa sẽ có độ lệch, nếu không có độ lệch thì hắn sớm đã bước vào Cổ chi cảnh rồi.
- Thiên, địa, nhân, đạo, pháp, tự nhiên!
Sở Nam nhẩm lại mấy chữ này, nhớ tới kiếm của Cửu Võ bao gồm có vật kia, bề ngoài có một loại cảm giác nửa thật nửa giả. Cân nhắc một lúc lâu sau, hắn thầm nhủ trong lòng:
"Trách không được cường giả Cổ chi cảnh không có nhiều lắm, đầu tiên, Pháp tắc tiến vào Cổ chi cảnh bị người khác khống chế. Thứ hai, mặc dù biết rõ thì cũng không nhất định có thể bước vào được! Quy tắc có tam trọng, không biết Pháp tắc có hay không? Nếu có, lại là mấy trọng, Pháp tắc là tối đỉnh phong nhất hay sao?"
Nghĩ đến tích luỹ của bản thân, đang lúc tại cảm ngộ Quy tắc chi đạo, Sở Nam không kìm lòng được mà lẩm bẩm:
- Thiên đạo, Địa đạo, Nhân đạo, Pháp đạo, Tự nhiên đạo...
Lẩm bẩm, suy nghĩ có chút hỗn loạn, giống như các loại suy nghĩ bất đồng đang giao phong kịch liệt, khiến cho hắn có chút đau đầu.
Sau đó, hắn nén suy nghĩ xuống, thở ra một hơi, hướng Vu Xạ nói ra:
- Một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện, lựa chọn của ngươi hôm nay là lựa chọn sáng suốt nhất, người thức thời, vi tuấn kiệt.
"Đương nhiên, sáng suốt nhất chính là ta đây nằm gai nếm mật, chịu nhục, ta đã lâu như vậy chưa tiến nhập Cổ chi cảnh, ngươi cho rằng ngươi có thể trong thời gian ngắn bước qua sao? Chờ xem, đến lúc đó ta sẽ đích thân lấy tính mạng của ngươi..."
Thời điểm Vu Xạ oán hận thầm nói trong lòng lại chứng kiến Sở Nam hướng hắn xuất thủ, Vu Xạ kinh hãi:
- Ngươi muốn làm cái gì? Ta đã nói cho ngươi hết rồi, ngươi muốn lật lọng, giết ta sao? Ta...
- Không cần khẩn trương, sẽ không muốn mạng của ngươi, chỉ là lấy một giọt máu của ngươi mà thôi, không hơn.
- Máu huyết? Không được!
- Ta là người rất sợ chết, mà ngươi lại nguy hiểm như vậy, nếu như không khống chế được ngươi trong lòng bàn tay thì ta thật sự khó có thể an tâm!
Sở Nam lấy máu huyết, dùng tốc độ nhanh nhất dùng Sinh Tử Quyết luyện hoá.
Cảm giác được Sinh tử lạc ấn, Vu Xạ ngây ngốc tại chỗ, vẻ tuyệt vọng trong mắt so với lúc trước còn muốn nồng đậm hơn, giống như cha mẹ chết vậy.
Sở Nam nói:
- Sống sót a, hảo hảo mà sống, luôn có hy vọng đấy.
Vu Xạ nhìn Sở Nam chằm chằm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Sở Nam lại không thèm để ý tới hắn, thu dao găm lại, đi thu hoạch kinh hỉ khác.
Trận chi nghịch hồn khống chế được lôi đài, là một bước rất trọng yếu!
Lúc này đây, cũng làm cho Trận chi nghịch hồn lớn mạnh không ít, giống như Địa Liên Bàn nuốt Pháp bảo hồn mà tiến hoá vậy.
Trận chi nghịch hồn vừa mới tiến vào đan điền Sở Nam, trên không trung lập tức xuất hiện một cái hộp. Sở Nam kinh ngạc, mấy cái lôi đài phía trước, giết chết đối thủ mới có ban thưởng, mà cái lôi đài thứ chín này Sở Nam là phá trận mà ra, hắn nguyên lai tưởng không có phần thưởng, nhưng không ngờ lại vẫn có.
Hiện tượng như thế càng ngày càng có chút quỷ dị, sau khi đem cái hộp thứ chín thu vào tay Sở Nam càng cảm nhận rõ ràng, cái hộp này rất trọng yếu.
- Cho dù không trọng yếu, về sau không dùng tới, phong ấn bỏ trong túi trữ vật, chỉ là mấy cái hộp mà thôi, sẽ không chiếm bao nhiêu diện tích, không biết trong cái hộp này sẽ có cái gì?
Mở ra cái hộp, nhìn thấy đồ vật trong đó, khiến cho Sở Nam quá sợ hãi!
Bên trong, là một khối lệnh bài, màu đen.
Đúng là Vô Danh lệnh bài theo lời Điện chủ!
"Bên trong di tích Trận tông sao lại có Vô Danh lệnh bài? Vô Danh lệnh bài rốt cuộc đại biểu cho cái gì?"
Sở Nam trước kia đã cảm thấy Vô Danh lệnh bài thật không đơn giản, hiện tại xuất hiện tại cái lôi đài thứ chín này càng khiến hắn thêm khẳng định suy đoán.
"Trận tông di tích, xương cốt cùng Niệm Chủng. Tiểu Hắc, Vô Danh lệnh bài..."
"Đây là khối thứ mười hai rồi."
Sở Nam thu suy nghĩ lại, hắn phát hiện ra trong kiếp sống này của hắn, từ khi hạ được Thần Khí sơn cho tới này vẫn luôn có bóng dáng Vô Danh lệnh bài, dùng đủ loại phương tức mà lọt vào tay hắn. Lúc trước hắn đều cảm thấy ngẫu nhiên, nhưng mà nhiều ngẫu nhiên hợp lại một chỗ như vậy, là tất nhiên.
"Tất nhiên? Đại biểu cho cái gì?"
Sở Nam nghĩ đến những gì mình trải qua, đồ vật hắn thu được xuất hiện ngày càng nhiều với đủ loại nguyên nhân rồi cũng sẽ đều thuộc về hắn, chỉ là không biết trong chuyện này, đến cùng là vì sao.
Thật lâu sau, Sở Nam mới thu hồi lại cảm xúc kinh ngạc, sau đó hắn phát hiện hắn vẫn còn đang ở tại lôi đài thứ chín, cũng không có thay đổi lôi đài, cũng không có đối thủ mới.
"Quả nhiên chỉ có chín cái lôi đài, con số chín, quả nhiên ẩn chứa huyền bí."
Sở Nam mang theo đám người Lôi Nhuỵ đi ra khỏi lôi đài, bức bình chướng vô hình ngăn cản bọn hắn lúc trước đã hoàn toàn biến mất, bọn hắn thuận lợi bước qua, sau khi vượt qua, trước mắt xuất hiện một phiến thiên địa mới.
Trong phiến thiên địa này đã có tám người, tám người đang vây quanh một cái trận pháp, Sở Nam trợn mắt nhìn lại, dĩ nhiên là Truyền Tống trận!
Sở Nam hơi kinh, ngay lập tức liền thoải mái:
"Trận tông di tích chi địa, nếu không có Truyền Tống trận vậy mới là kỳ quái, Truyền Tống trận tại Thập Vạn Đại Sơn, Vụ Cấm Hải là cái gì? Truyền Tống trận này sẽ truyền tới nơi nào? Có thể hay không là một cái đại lục khác?"
"Tám người này tốc độ thật nhanh, không biết là thông qua con đường nào mà đến."
Đang nghĩ ngợi, một lão giả một thân huyền y chỉ vào Lôi Nhuỵ nói:
- Ngươi, tới! Đứng tại vị trí này!
Huyền y lão giả chỉ về phía một cái vị trí không có người.
Lôi Nhuỵ không động, chỉ là nghiêng đầu liếc nhìn lão giả.
Huyền y lão giả thấy lời của mình không có tác dụng liền hiện lên vẻ giận dữ, lạnh nhạt nói:
- Đếm tới ba, không nghe lệnh, liền huỷ diệt tại chỗ này!
Lôi Nhuỵ cười cười, đi lên phía trước.
Mà đám người Sở Nam, Thổ Bá cũng đều theo sau, Huyền Y lão giả lại quát:
- Chỉ cần một người là đủ! Những thứ khác, vượt qua vạch này, lập tức trảm không tha!
Lúc này, một cái vạch vắt ngang trước mắt đám người Sở Nam!