TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 2492: Ai thông minh hơn ai? (2)

Hắn đang gầy dựng Phong Vân Giáo, hấp thu những cường giả của Nhân loại cương vực kia. Cái gọi là bát đại Pháp vương, ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, cũng chỉ là một bộ phận thực lực của Phong Vân Giáo. Những người này, mới là tinh nhuệ hắn mang từ Vạn Uyên đảo đến, cũng là địa phương để Phong Vân Giáo giáo chủ an tâm nhất.

Tứ huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc, trừng mắt to như chuông đồng, vẻ mặt phẫn nộ nhìn những người này, trong miệng cả đám phát ra tiếng quái gọi.

Bành lão hắc hắc cười lạnh:

- Đừng kêu nữa, nói tiếng người đi.

Tứ huynh đệ của Cự Thạch nhất tộc kia, hiển nhiên là đang diễn trò. Chỉ là, đối với Cự Thạch nhất tộc mà nói, loại diễn kịch này thật sự quá khó xử bọn hắn rồi.

Dù sao, Cự Thạch nhất tộc bọn hắn cho tới bây giờ là không am hiểu những thứ này.

Rõ ràng không có trúng độc, lại phải làm bộ trúng độc, còn phải giả bộ như phẫn nộ cùng sợ hãi, cái này đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là khiêu chiến rất lớn.

Giang Trần đúng là cân nhắc đến Cự Thạch nhất tộc hành động có hạn, cho nên cũng không có yêu cầu cao thế nào. Chỉ cần bọn hắn ở thời điểm mấu chốt, rống to kêu to là được.

Cự Thạch nhất tộc không biết đóng kịch, nhưng mà bọn hắn quán triệt tư duy của Giang Trần, còn không có vấn đề.

Bọn hắn dứt khoát không nói lời nào, chỉ rống to kêu to.

Bởi như vậy, ngược lại cũng không có bao nhiêu sơ hở.

Bành lão chứng kiến bốn người của Cự Thạch nhất tộc hổn hển, chỉ là nhe răng cười.

Phanh, phanh, phanh, phanh!

Một thân thể khổng lồ, ở trong một tiếng rống lên to, nhao nhao ngã xuống.

Bành lão không thể kìm được, cười ha ha:

- Mặc lão, bốn con cá lớn sa lưới, số mệnh của Phong Vân Giáo ta, ai có thể so?

Mặc lão gật gật đầu, bất quá hắn vẫn nhắc nhở:

- Bành lão, bốn gia hỏa này, vừa rồi chỉ là gầm rú, nhìn về phía trên có chút cổ quái.

- Phát hiện mình trúng độc, không cổ quái mới lạ.

Bành lão lại lơ đễnh, vung tay lên.

- Đi, đi lên nhìn một chút.

Tứ đại dũng sĩ của Cự Thạch nhất tộc kia, rầm rì nằm trên mặt đất.

Bành lão đi đến phụ cận, dừng lại trước mặt một cự nhân, đưa chân đá đá:

- Ngốc đại cá tử, Phong Vân Thất Hồn Tán này tư vị như thế nào?

- Hèn hạ!

Cự hán kia thở hổn hển, hùng hùng hổ hổ nói.

- Đáng tiếc a, Hoang Cổ Cự Thạch nhất tộc, vậy mà sa đọa đến làm nô tài cho một hoàng mao tiểu nhi. Quả nhiên là buồn cười, buồn cười!

Bành lão đứng trên lập trường người thắng, khẩu khí lộ ra thập phần thích ý.

- Hiện tại các ngươi cũng đã thấy minh bạch, Lưu Ly Vương Thành cũng tốt, Giang Trần cũng tốt, đều khó có khả năng cho Cự Thạch nhất tộc các ngươi tiền đồ quang minh. Các ngươi chỉ có một đường ra, là đầu nhập vào Phong Vân Giáo ta!

- Phong Vân Giáo tính toán cái gì đó, dựa vào cái gì để cho lão tử đầu nhập vào?

Cự hán kia kêu lên.

- Chậc chậc, tương lai Phong Vân Giáo nhất định sẽ thống nhất Nhân loại cương vực, giáo chủ nhà ta, càng là danh môn quý tộc của Vạn Uyên đảo. Há là những chó đất ở Nhân loại cương vực có thể so sánh?

Cự hán kia cau mày, phảng phất như do dự cái gì.

Bành lão thản nhiên nói:

- Bốn người các ngươi, chỉ là món ăn khai vị, chờ Giang Trần từ Cửu Dương Thiên Tông gấp trở về, đồng dạng sẽ trở thành tù nhân của lão phu. Nhớ kỹ, Nhân loại cương vực, không có người có thể đối kháng giáo chủ nhà ta. Giang Trần không thể, ai cũng không thể!

Mặc lão nghe Bành lão nói như vậy, miệng giật giật, nhưng cuối cùng không nói gì.

Chỉ là, trong lòng của hắn hoặc nhiều hoặc ít cảm thấy không ổn, cảm thấy chuyện này có chút không đúng. Thế nhưng mà, đến cùng lạ ở chỗ nào, hắn lại không nói ra được.

Tráng hán kia thở dài một hơi:

- Được rồi, chúng ta phục. Đưa giải dược ra đây.

Bành lão cười hắc hắc:

- Giải dược dễ dàng, bất quá, các ngươi trước hết thề thuần phục. Bằng không thì lão phu có thể không tin được các ngươi."

Tráng hán kia gật gật đầu:

- Thề thì thề, Cự Thạch nhất tộc Tam Thạch ta thề...

Trong lòng Bành lão vui sướng, hắn biết rõ, một khi phát xuống thề độc, bốn người Cự Thạch nhất tộc này, liền vĩnh viễn không cách nào phản bội.

Thế nhưng mà vào thời khắc này, biến cố đã xảy ra.

Cự hán đang hấp hối kia, lại đột nhiên như đánh máu gà, từ dưới đất bắn lên. Thân thể khổng lồ như một đạo thiểm điện, vọt tới Bành lão.

Biến cố bỗng nhiên xuất hiện này, làm cho sắc mặt của Bành lão đại biến, trong nội tâm trầm xuống, phản ứng cũng nhanh, lắc mình một cái, vậy mà khó khăn lắm tránh đi mũi nhọn.

Nhưng cùng lúc đó, ba cự hán khác, cũng cơ hồ là đồng thời khởi động.

Phanh!

Bành lão tránh đi lần thứ nhất, lại không có thể tránh cái thứ hai, cái thứ ba.

Cái va chạm này, chính là một trong những tuyệt kỹ của Cự Thạch nhất tộc… Cự Thạch phi đạn, uy lực không phải chuyện đùa. Toàn bộ thân hình như một khối Thiên Ngoại thiên thạch, tụ tập tốc độ cùng lực lượng ở một thân.

Lực va chạm này, giống như Thiên Ngoại thiên thạch oanh kích trúng.

Mặc dù Bành lão là Thiên Vị cường giả, nhưng bị va chạm liên tục, cũng bị đâm cho toàn thân biến hình, máu tươi cuồng phun.

- Không tốt!

Mặc lão nhìn thấy Bành lão bị oanh trúng liên tục, biết rõ tình huống không ổn. Mặc lão là một lão giả rất giảng nghĩa khí, nhìn thấy đồng bạn trọng thương, liền hóa thành một đoàn lưu quang, ý đồ lao qua, mang Bành lão chạy trốn.

Chỉ là, vừa lúc đó, bên ngoài lại có vài đạo lực lượng mãnh liệt mà tới, điên cuồng từ phía sau hắn truyền đến, loại uy hiếp kia, làm cho toàn thân Mặc lão cảm thấy vô cùng áp lực.

Là lực lượng có thể lấy mạng hắn.

Nhất là ở vào tình huống nguy hiểm này, Mặc lão tạm thời nảy lòng tham, thay đổi thân hình, không hề đi cứu Bành lão, mà dựa vào trực giác tuyển một phương hướng, phốc tốc bắn đi.

Loại tình huống này, Mặc lão cũng biết, cứu đồng bạn là không thể nào. Trốn chạy để khỏi chết mới là trọng yếu nhất. Hiện tại hắn cũng vô cùng hối hận.

Trước kia, hắn đã cảm thấy tình huống có chút không đúng, chỉ là Bành lão quá cường thế, làm cho hắn muốn mở miệng, lại không tiện mở miệng.

Hiện tại xem ra, trực giác của hắn đúng, Bành lão lạc quan là sai!

- Nhất định phải chạy đi, thông tri giáo chủ!

Giờ phút này, trong nội tâm Mặc lão chỉ có một ý niệm. Đối với Bành lão kia, cũng không rảnh chiếu cố.

Bản thân Bành lão bị trọng thương, nhìn thấy Mặc lão phóng tới hắn, trong lòng vui vẻ, cho rằng đồng bạn muốn tới cứu mình. Hắn biết rõ, dùng thần thông của Mặc lão, dưới tình huống không có bị thương, hoàn toàn có khả năng dẫn hắn đi.

Thế nhưng mà, Mặc lão tạm thời lại biến chủ ý, rõ ràng tự mình chạy trốn.

Trong lòng Bành lão cả kinh, bỗng nhiên sau lưng có một đạo lực lượng đáng sợ dâng lên. Một thanh đại búa phá núi, trực tiếp đánh xuống.

Hào quang bạo tuôn, pháp thân tính cả thần hồn của Bành lão, liền bị chém thành hai khúc, máu văng khắp nơi!

Trong đầu Bành lão hiện lên một tia toái niệm cuối cùng, thần hồn pháp thân liền nghiền nát.

---------

Đọc truyện chữ Full