TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vũ Nghịch Càn Khôn
Chương 1992: Khôi Phục Trí Nhớ

- Thủ đoạn thật là độc.

Sư tôn của Đỡ Hi đem thân thể, linh hồn Đỡ Hi dò xét một lần, sau đó, lạnh như băng nói:

- Người này đã đem trí nhớ của ngươi xóa đi một phần rồi, để ngươi không nhớ nổi chuyện trong đó, thực quá ác độc.

Nghe được lời tự mình suy đoán, Đỡ Hi cũng có chút sợ, vội hỏi:

- Sư tôn, ta đây mất đi trí nhớ còn có thể khôi phục hay không?

- Chút tài mọn, ở bên trong Càn Khôn tông, còn không được sính uy, vi sư bảo đảm để mất đi trí nhớ, một chút cũng phục hồi như cũ.

Những lời này cũng đã làm cho Đỡ Hi như ăn viên thuốc an thần, trong mắt Đỡ Hi lúc này tràn đầy hận ý, ở trong lòng uất hận nói:

- Chờ ta khôi phục trí nhớ, biết ngươi là đối với ta thế nào, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi muốn sống không được.

Oán hận nói ra xong, Đỡ Hi còn nói ra hoài nghi của mình.

- Đúng rồi, sư tôn, cái người gọi là Sở Nam, còn có thể thi triển Càn Khôn tông vũ kỹ chúng ta.

- Cái gì?

Sư phụ của Đở Hi rất là kinh ngạc, tiện đà lại hỏi:

- Ngươi nói đúng thật?

- Sư tôn, theo như lời đệ tử nói toàn bộ là thật, Kiền Nguyên trảm, Càn Khôn nhất chỉ hắn đều biết, nhưng cũng không có hoàn toàn chém ra uy lực Càn Khôn vũ kỹ, đệ tử suy đoán, hẳn là hắn chỉ tu luyện rồi một loại võ bí quyết.

- Ngươi cùng người này ban đầu gặp mặt ở nơi nào?

Lúc này vẻ mặt của sư tôn Đở Hi ngưng trọng hỏi, Đỡ Hi lắc đầu tỏ vẻ không nghĩ ra, sư tôn Đỡ Hi không biết nghĩ tới điều gì, nói:

- Càn Khôn tông vũ kỹ, tất phải hảo hảo điều tra xuống, bất kể là hắn làm thế nào lấy được, bằng hắn đối với ngươi đánh ra loại thủ đoạn này, nhất định phải đem công lực hắn toàn phế, trí nhớ toàn hủy, Đỡ Hi, ngươi trước ở chỗ này nghỉ ngơi cho tốt xuống, vi sư đi rồi sẽ trở về.

Sư tôn Đỡ Hi nói xong, vội vàng đem tin tức kia báo cáo nhanh cho cấp trên.

Qua một lúc lâu, sư tôn Đỡ Hi cùng hai người khác đi trở về, hai người này thân phận cũng so với sư tôn Đỡ Hi cao hơn, trên mặt ngưng trọng, so sánh với sư tôn Đỡ Hi ngưng trọng còn muốn đậm hơn, hai người chưa nói những lời khác, trực tiếp nói:

- Trước đem trí nhớ của hắn khôi phục rồi hãy nói.

- Dạ.

Sư tôn Đỡ Hi đáp xong, sau đó xoay người để cho Đỡ Hi dùng một viên đan dược rồi, đan dược mới vào bụng, Đỡ Hi lâm vào bất tỉnh, vốn là kế hoạch sư tôn Đỡ Hi ra tay giúp Đỡ Hi tìm về trí nhớ là được, nhưng bây giờ là có hai bề trên đồng loạt ra tay, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ muốn bảo đảm trí nhớ Đỡ Hi không thể thiếu thốn.

Cùng lúc đó, Thổ Bá trở lại Thổ tộc, hơn nữa lúc trở về, thổ hồn không có làm ra cái bộ dạng áo gấm về nhà, mà là còn muốn nghèo túng, quả nhiên như hắn đoán, hắn bị giễu cợt so với trước kia, càng tăng lên gấp trăm lần.

- Di, đây không phải là cái phế vật kia sao?

- Nghe nói ngươi đi Thiên Vũ đại lục lịch lãm, kết quả là như thế nào?

- Các ngươi cũng đừng sát muối vết thương rồi, không thấy được người ta cũng áo rách sao?

Lời còn chưa nói hết, nhừng người dường như giúp đở Thổ Bá đều ha ha cười như điên, một tiếng cuồng tiếu, dẫn thẳng ra tràn đầy châm biếm, cười nhạo, khinh miệt, coi thường.

Thổ Bá rất phối hợp cúi đầu, hướng về phía trước đi tới, trong lòng đem những thứ nhục nhã này, tất cả đều rõ ràng ghi tạc trong đầu rồi, sau đó mặc niệm:

- Chờ xem, chờ nhìn ta bạt tai các ngươi như thế nào.

Có lẽ là các huynh đệ tỷ muội Thổ Bá quá lâu không nhìn tới Thổ Bá, thời gian quá dài không có giễu cợt qua hắn, cho nên lúc này đã một đường cười nhạo.

Lúc này chung quanh Thổ Bá tụ tập người càng ngày càng nhiều, tiếng cười càng lúc càng lớn, nhưng có người có cảm giác có cái gì không đúng, còn trào cười nói:

- Thổ Bá, hang ổ ngươi cũng không phải là đi đường này, không phải là ngươi đi ra ngoài một chuyến, trở nên thấy ngu ngốc hơn sao.

- Sai sai sai, các ngươi cũng sai lầm rồi, nhìn kỹ con đường này đúng thông hướng nơi nào, không phải đến muội mặt đen đấy sao?

- Thì ra là như vậy, ha ha ha...

Lúc này trong đầu Thổ Bá hiện lên vẻ mặt Đen muội, dĩ vãng hắn quả thật cũng giễu cợt qua mặt Đen muội, nhưng giờ phút này nghe nói, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác cùng bệnh tương thân.

Quẹo cua, quẹo cua, quẹo cua nữa...

Tựa như vài chục lần quẹo cua, sau đó, tiếng cười đi theo Thổ Bá kém xuống, là bởi vì Thổ Bá đến tẩm cung của Thổ tộc tộc trưởng, càng ngày càng gần rồi. Thanh âm mặc dù yếu, nhưng trong mắt người xem thường cũng càng đậm, cả đám đều muốn nhìn Thổ Bá bị ngược đãi.

Hổ dữ không ăn thịt con, những lời này, tuyệt đối không thể đặt ở trên người Thổ tộc tộc trưởng, với tính cách của Thổ tộc tộc trưởng mà nói, dù sao đời đời con cháu nhiều như vậy, không còn dùng được thì đi ra ngoài giống như trước bị người khác chém giết, còn không bằng tự mình động thủ làm xuống, để khỏi ra ngoài mất mặt xấu hổ.

Quan trọng nhất là, hiện ở nơi này, chính là Thổ tộc tộc trưởng, Thổ Bá đi như vậy, không là chịu chết là cái gì? Các huynh đệ tỷ muội Thổ Bá đều cho rằng đầu óc Thổ Bá hỏng mất rồi, nhưng cũng có không ít người cảm thấy Thổ Bá cuối cùng quay đầu chạy trốn.

Song, ở mấy phút đồng hồ sau, Thổ Bá gõ lên cửa, cả đám tất cả đều nín thở ngưng thần rồi, chờ bên trong truyền đến thanh âm điên cuồng hét lên, quả nhiên, trong cung điện tiếng gầm gừ vang lên.

- Đúng người thằng nhóc như vậy không thức thời, dám đến nhiễu hảo sự lão tử, người tới, chém cho lão tử.

- Quả nhiên là như vậy, xem ra sau này chúng ta lại muốn thiếu một cái đối tượng giễu cợt.

Cả đám khe khẽ nhìn nhau, đều cho rằng Thổ Bá chết chắc, để cho bọn hắn thành thiếu một cái đối tượng giễu cợt mà cảm thấy cảm khái, lúc này Thổ Bá đột nhiên ngẩng lên, quát:

- Cha, ta là Thổ Bá, ta có tin tức trọng yếu muốn bẩm báo!

- Thổ Bá sao?

Trong cung điện thanh âm tiếp tục vang lên, nhưng nghe thanh âm này, cũng là hùng hậu không ít, còn hàm chứa công kích.

- Tiểu tử, đi vào nói chuyện, nếu là nói không ra lời để cho lão tử hài lòng, lão tử định cái đầu ngươi vắt xuống.

Thổ Bá dứt khoát không hãi sợ đi vào, phía ngoài những người đó rất là kinh ngạc, dĩ nhiên, bọn họ không cho là Thổ Bá sẽ sống sót.

- Chỉ là hắn liều mạng nhiều giãy dụa một lát mà thôi.

- Đúng đấy, Thổ Bá chết chắc rồi.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, nửa canh giờ trôi qua, này nửa canh giờ này đối với bọn họ mà nói, là một loại kiểu đau khổ Luyện Ngục, thời gian càng dài, trong lòng bọn họ lại càng sợ, những người này tự nhiên hiểu nếu như Thổ Bá thật bò dậy, vậy bọn họ sẽ có kết cục như thế nào.

Rốt cục, cung điện lần nữa mở ra, để cho bọn họ khiếp sợ chính là, xuất hiện trước nhất chính là thân ảnh Thổ Bá, Thổ Bá không chỉ có hoàn hảo không tổn hao gì, y phục trên người lại càng đổi một cái mới, nếu như nói lúc trước Thổ Bá ngay cả đám mèo chó cũng không bằng, hiện tại Thổ Bá chính là một con Mãnh Hổ uy phong lẫm lẫm, một loại cảm giác không ổn, ở trong lòng mọi người lan tràn ra.

Sau đó xuất hiện, chính là thân ảnh Thổ tộc tộc trưởng, Thổ tộc tộc trưởng quần áo xốc xếch, nửa điểm dung nhan cũng không tu chỉnh, mắt thô nhìn ra, nhưng hết lần này tới lần khác chính là một người như vậy, đúng là Thổ tộc chúa tể tuyệt đối, hắn một lời định đoạt sinh tử con người.

- Từ nay về sau, Thổ Bá chính là người thừa kế thứ năm!

Tùy ý nói một câu, sau đó, Thổ tộc tộc trưởng xoay người liền lại đi trong cung điện.

Người thừa kế thứ năm, mặc dù không phải là người thừa kế duy nhất, ở phía trên Thổ Bá còn có bốn người nữa, nhưng bất kể thế nào mà nói, người thừa kế cũng đã là để bọn họ nhìn lên rồi, dùng lời hơn trắng ra mà nói, giờ phút này Thổ Bá đã có thể quyết định sinh tử của bọn họ rồi.

- Tất cả mọi người đi với ta nhìn Mặt đen muội, nếu ai tự tiện rời đi...

Thổ Bá không nói thêm gì đi nữa, trước hướng chỗ ở mặt đen muội đi tới, người phía sau trợn mắt há miệng, phản ứng vội vàng tiến lên nở nụ cười, chụp lên vuốt đuôi.

So sánh với Thổ Bá hãnh diện, đoàn người Sở Nam đã đi tới bên ngoài Chư Thiên điện rồi.

Đọc truyện chữ Full