TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Tam Giới
Chương 3370: Thần Tôn chi năng

Hạ Thiên Trạch thở dài:

- Thần Tôn đại nhân lựa chọn phương thức này, kỳ thật cũng là hành động bất đắc dĩ. Hắn biết, một khi lựa chọn biện pháp này, liền ý nghĩa, Nhân loại cương vực sẽ đi xuống dốc, sẽ suy bại. Lưu Ly Vương Thành hiện tại, hẳn là yếu đến không ra hồn a?

- Đâu chỉ là yếu đến không ra hồn a. Ở một số năm trước, Nhân loại cương vực cơ hồ không có tu sĩ Thiên Vị. Tuy Lưu Ly Vương Thành là lĩnh tụ của Thượng Bát Vực, nhưng Chưởng Khống Giả Khổng Tước Đại Đế, cũng chỉ là Đế cảnh đỉnh phong, ngay cả Thiên Vị cũng không có tiến vào.

- Một số năm trước? Ý của ngươi là, bây giờ không phải như vậy sao?

- Hiện tại tự nhiên không phải. Giới Bi Chi Cảnh nghiền nát, ta đi Vạn Uyên đảo vài chuyến, từ Vạn Uyên đảo mang về rất nhiều tài nguyên, thực lực của Nhân loại cương vực, đã nhận được mấy lần tăng lên chỉnh thể. Hiện tại tu sĩ Thiên Vị, đã có một đám rồi.

Hạ Thiên Trạch cười hắc hắc nói:

- Xem ra, Nhân loại cương vực lại đến thời điểm gió nổi mây phun, đại thời đại mà Thần Tôn đại nhân nói, xem ra đã mở ra. Mà ngươi, có lẽ là nhân vật dẫn dắt phong vân của thời đại này.

Giang Trần kinh ngạc:

- Thần Tôn đại nhân, có thể dự đoán sự tình đời sau sao?

- Lão nhân gia ông ta đã từng xem bói, tìm qua sự tình tương lai. Tuy không cách nào suy đoán chuẩn xác, nhưng phương hướng lại không sai. Hắn nói, tương lai là một đại thời đại, Nhân tộc sẽ xuất hiện một thiên tài cường đại, tên thiên tài này sẽ siêu việt thời đại kia, thậm chí siêu việt thời đại Thượng Cổ, tái hiện huy hoàng năm đó của Nhân loại cương vực, cho Thần Uyên Đại Lục một thịnh thế huy hoàng.

Trong lòng Giang Trần chấn động:

- Đại Thần Tôn thật sự nói như vậy?

- Chẳng lẽ ngươi còn hoài nghi Đại Thần Tôn sao?

Hạ Thiên Trạch có chút không vui.

Giang Trần cười khổ nói:

- Cũng không phải hoài nghi Đại Thần Tôn, mà là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mà thôi.

Không phải Giang Trần hoài nghi có người có năng lực như thế, mà cảm thấy, ở Nhân loại cương vực, ở vị diện bình thường như Thần Uyên Đại Lục, lại có kỳ nhân như vậy, đây mới là địa phương hắn kinh ngạc nhất.

Thần Uyên Đại Lục này, quả nhiên là khắp nơi lộ ra kỳ quái.

Muốn nói là vị diện bình thường, Thần Uyên Đại Lục này so với vị diện khác mà nói, thực lực ở thời đại Thượng Cổ, là phi thường cường hoành rồi.

Vị diện bình thường, xuất hiện tu sĩ Thần đạo, đại đa số sẽ phi thăng đến Tiểu Thế Giới càng thêm rộng lớn, thậm chí là Chư Thiên Đại Thế Giới.

Mà thời đại Thượng Cổ của Thần Uyên Đại Lục này, rõ ràng cả đám đều có thể an cư lạc nghiệp, không có lựa chọn ly khai.

Quan trọng nhất là, một vị diện vật chất, nếu như không có tài nguyên đặc thù, hoàn cảnh đặc thù, trên cơ bản, rất khó bồi dưỡng được nhiều tu sĩ Thần đạo cường đại như vậy.

Một hai cái thì cũng thôi, nhưng thoạt nhìn, thời đại Thượng Cổ của Thần Uyên Đại Lục này, tu sĩ Thần đạo hẳn là tương đối nhiều nha.

Cái này thuộc về địa phương kỳ lạ rồi.

Nếu như chỉ là một ít Thần đạo Sơ giai thì cũng thôi. Nhưng mà như Lưu Ly Đại Thần Tôn, rất hiển nhiên là tiếp cận, thậm chí đã là Thần đạo Cao giai rồi.

Tuy Giang Trần bất tiện hỏi, nhưng hắn phỏng đoán, có thể trở thành đệ nhất thống lĩnh của Nhân loại cương vực, vậy tu vi của Lưu Ly Đại Thần Tôn, chỉ sợ có thể đạt tới Thần đạo thất trọng.

- Thiếu niên, không có gì không thể tưởng tượng nổi. Nếu như ngươi sinh hoạt ở thời đại Thượng Cổ, có thể tận mắt thấy Đại Thần Tôn, tự mình cảm nhận được mị lực của hắn, ngươi sẽ biết, thần thông cùng bổn sự của Đại Thần Tôn, vượt xa ta và ngươi nhận thức.

Hạ Thiên Trạch xem xét là tử trung đáng tin của Đại Thần Tôn a.

Trong khẩu khí, lộ ra rất sùng bái đối với Đại Thần Tôn.

Giang Trần khẽ thở dài một hơi, lại hỏi:

- Mấy vị tiền bối kia, bọn hắn làm như vậy, sẽ không khiến mọi người hoài nghi sao? Ta tin tưởng, tu sĩ thời đại Thượng Cổ, không có mấy người là dễ gạt gẫm a?

- Đúng vậy, không có người dễ gạt gẫm, nhưng mà cũng không ai có thể dò xét đến cơ mật trong này. Bọn hắn cũng hoài nghi, cũng dò xét qua. Thế nhưng mà, mấy đại tu sĩ kia tự tay làm, phong ấn linh mạch, che dấu truyền thừa, đều không phải người bình thường có thể vạch trần.

- Nói như vậy, quả nhiên là có người hoài nghi tới?

- Đúng vậy, sau Phong Ma đại chiến, kéo dài trên vạn năm, một mực đều vây quanh linh mạch chi mê, truyền thừa chi mê, có rất nhiều tranh chấp. Nhưng mà cuối cùng nhất không thu hoạch được gì. Thời gian dần trôi qua, rất nhiều thế lực, rất nhiều tu sĩ, liền lựa chọn đi ra Nhân loại cương vực. Mà Nhân loại cương vực, rốt cục án lấy kết quả mà bọn người Đại Thần Tôn mong muốn, dần dần lưu lạc, thẳng đến không người hỏi thăm. Thành một hoang vu chi địa, đúng không?

- Vạn Uyên đảo mười Đại Thánh Địa, là Thượng Cổ thập đại thế lực lĩnh tụ phái ra sao?

Giang Trần lại hỏi.

- Cũng không phải toàn bộ, đại bộ phận có quan hệ với Thượng Cổ thập đại thế lực lĩnh tụ, nhưng mà những thế lực chi nhánh phái ra kia, cũng không biết đại bí mật này. Biết được bí mật này, ngoại trừ mấy đại tu sĩ ra, cũng chỉ có mấy tùy tùng trung thành nhất của mấy đại tu sĩ. Ví dụ như ta, còn có mấy người khác. Mấy người kia, đều là tử trung đáng tin, là Thủ Hộ Giả trung thành nhất. Ta tin tưởng, giờ phút này, có lẽ bọn hắn cũng đang trông coi truyền thừa nhà mình, ngăn cách với thế giời a?

Trong giọng nói của Hạ Thiên Trạch, có một tia tang thương.

Thượng Cổ đến nay, thời đại thật sự quá xa xưa rồi. Hắn cũng không xác định, những người kia còn có thể gánh đến bây giờ hay không.

Chân tướng của sự tình, Giang Trần đại khái coi như rõ rồi.

Hiện tại ngẫm lại, lúc trước Vĩnh Hằng Thần Quốc Hạ Hầu gia tộc, không phải cũng có một nhóm người tiến vào Nhân loại cương vực, lập Phong Vân Giáo, gây sóng gió, vụng trộm không phải tìm kiếm cái gì sao?

Đoán chừng, bọn hắn là chưa từ bỏ ý định, muốn tìm kiếm manh mối Thượng Cổ, tìm được một ít dấu vết để lại của Thượng Cổ truyền thừa a? Chỉ là Phong Vân Giáo quá mức vội vàng, nên bị Giang Trần trấn áp.

- Tiền bối, vãn bối không có ý tứ nghi vấn Đại Thần Tôn. Nhưng mà, bọn hắn có nghĩ tới không, vạn nhất Ma tộc tro tàn lại cháy, lại lần nữa nhấc lên Ma kiếp, dùng tình huống suy bại của Nhân loại cương vực, phải đi chống cự Ma tộc như thế?

Hạ Thiên Trạch cười cười:

- Thiếu niên, ngươi đối với Ma tộc, vẫn là không đủ hiểu rõ. Ma tộc xâm lấn, bọn hắn so với ai khác càng có kết cấu. Thoạt nhìn bọn hắn như Phong Quyển Tàn Vân, nhưng trên thực tế, mỗi một bước của bọn hắn, đều có mục tiêu. Vì cái gì Nhân loại cương vực ở Thượng Cổ trở thành chủ chiến trường, là bởi vì Nhân loại cương vực dồi dào, có tài nguyên bọn hắn muốn. Nếu như Nhân loại cương vực suy bại, không có giá trị lợi dụng, bọn hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại quá lâu. Mà Nhân tộc chúng ta, năng lực cường đại nhất, là năng lực sinh sôi nảy nở, ở trong khe hẹp sinh tồn. Chỉ cần Nhân tộc hương khói bất diệt, sẽ luôn có hi vọng lật bàn. Bởi vậy, bọn người Đại Thần Tôn mới vì Nhân loại cương vực bảo lưu át chủ bài, bảo lưu hương khói. Sự thật chứng minh, bọn họ làm đúng, không phải sao?

Giang Trần cẩn thận tưởng tượng, đích thật là đạo lý này.

- Ngươi xem, Đại Thần Tôn tính toán đời sau sẽ có một thiên tài đúng thời cơ mà sinh, ngươi chẳng phải xuất hiện sao? Năm đó Đại Thần Tôn lưu lại phần của cải này, hiện tại xem ra, không phải là vì ngươi lưu lại sao?

Hạ Thiên Trạch nói chuyện, lại để cho Giang Trần có chút xấu hổ rồi.

Đọc truyện chữ Full