Dọc đường đi, Tư Chính Đình vô cùng lo lắng. Anh không thể hình dung đó là cảm giác gì, chỉ ước gì không thể đến bên cô trong vòng một giây.
Theo lời Tô Ngạn Bân, anh nhanh chóng tới bệnh viện Phụ sản. Lúc vào phòng bệnh, anh bỗng hốt hoảng không dám tin.
Anh và cô… có con rồi.
Bọn họ có con rồi!
Anh đứng trước cửa, nhìn vào phòng qua cửa sổ thủy tinh. Trang Nại Nại đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt mặc dù hơi trắng bệch nhưng cô đang ngủ rất an tĩnh.
Không hiểu sao trông thấy hình ảnh đó, lòng anh lại bình tĩnh lại.
Anh không dám đi vào, chỉ tham lam nhìn vào trong như vậy. Anh nhìn gò má của cô, thấy vẻ mặt của cô cũng coi như là an ổn liền thả lỏng xuống, sau đó lại nhìn xuống bụng cô.
Tuy cô đang đắp chăn, nhưng dường như anh vẫn có thể xuyên qua lớp chăn đó để nhìn vào bụng cô, ngắm sinh linh nhỏ bé đang được thai nghén ở đó.
Lúc này, anh hết sức cảm tạ ông trời, cảm tạ số phận đã cho bọn họ một “vị thuốc xoa dịu” trong lúc quan hệ của bọn họ sắp đứng bên bờ sụp đổ.
Có con rồi, chí ít thì Trang Nại Nại cũng sẽ không kháng cự anh như vậy nữa.
“Đình Lão Đại, cậu đến rồi, sao không vào trong?” Tô Ngạn Bân bỗng xuất hiện phía sau.
Tư Chính Đình quay sang thì thấy Tô Ngạn Bân đang ôm một bình nước ấm đi tới, nhiệt tình đưa ly nước trong tay ra mời anh.
Tư Chính Đình bỗng nhiên cảm thấy là lạ trong lòng, nhưng không cách nào diễn tả nó khó chịu như thế nào. Anh đi theo Tô Ngạn Bân vào phòng bệnh, nhìn cô ở khoảng cách gần.
Cô hình như rất mệt mỏi, dù đã ngủ nhưng lông mi vẫn khẽ run, có vẻ như đang mơ thấy chuyện gì không hay. Một giọt nước mắt bỗng chảy xuống.
Tư Chính Đình trông thấy giọt nước mắt cô thì mới hiểu… thật ra cô đã tỉnh từ trước rồi.
Cô giả vờ ngủ như vậy là vì không muốn nhìn thấy anh sao?
Anh quả thật là tên đàn ông khốn nạn nhất thế giới!
Anh cuối cùng cũng đã nhận ra tại sao bản thân lại cảm thấy không bình thường khi vừa nhìn thấy Tô Ngạn Bân.
Vợ anh có thai, nhưng người đưa cô đến bệnh viện lại không phải anh.
Người đầu tiên biết tin, có thể cùng chia sẻ với cô cũng không phải là anh.
Cô… chắc chắn là trách anh rồi!
Trách anh vừa rồi không chào mà đã đi, trách anh đối xử lạnh nhạt với cô.
Tư Chính Đình không dám nhìn cô nữa, quay sang hỏi Tô Ngạn Bân, “Bác sĩ phụ trách là ai?”
“Để tôi đưa cậu qua đó.”
Anh ta vừa nói xong thì cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Lâm Hi Nhi hết sức lo lắng xông vào.
“Có chuyện gì thế? Nại Nại, cậu không sao chứ? Sao lại ngất xỉu? Sao lại có dấu hiệu sảy thai? Bây giờ đã giữ được đứa bé chưa?”
Cô ấy dồn dập hỏi mấy câu liên tiếp khiến Tô Ngạn Bân và Tư Chính Đình không tài nào trả lời được. Cuối cùng, Tô Ngạn Bân liếc sang Tư Chính Đình rồi mới nói, “Bác sĩ nói cảm xúc của Nại Nại nạo này quá bất ổn nên mới không tốt cho cơ thể, dẫn đến có dấu hiệu sảy thai.”
Cảm xúc quá bất ổn?
Tư Chính Đình liền nghĩ đến việc một mình cô đã lặng lẽ chịu đựng tất cả điều oan tiếng xấu khi xảy ra vụ án ăn cắp bản thiết kế…