Ngô Vũ Vi hoảng sợ mở to mắt, nói không nên lời. Bọn họ xuất thân từ gia tộc giàu có, được giáo dưỡng rất tốt nên chưa từng có chuyện đánh thẳng mặt người khác. Nhất là Tô Ngạn Bân, từ nhỏ đến lớn anh luôn là người có tính tình tốt, đây là lần đầu tiên Ngô Vũ Vi thấy anh nổi giận. Cô ta hoảng sợ, rồi lại bình tĩnh nhìn Tô Ngạn Bân.
Mặc dù cái tát đó không giáng xuống mặt, nhưng cô ta lại có cảm giác như mình bị tát mười mấy cái rồi.
Viền mắt cô ta đỏ lên, hung hăng lườm Lâm Hi Nhi, “Tô Ngạn Bân, anh chờ đó!”
Cô ta bỏ lại một câu đe dọa rồi chạy vào trong khách sạn.
Tô Ngạn Bân nhìn theo bóng lưng của cô ta, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay lại chơi đùa với đám bạn.
Tả Y Y tò mò hỏi: “Ngô Vũ Vi sao vậy?”
“Cô ta khát, quay về uống nước.”
Tả Y Y nhìn ly nước trên bàn, không nói gì.
Lưu Bính Hành hỏi: “Đình Lão Đại và chị dâu đâu?”
Tô Ngạn Bân nói bằng giọng điệu gian manh: “Ha ha, nhất định là tìm một chỗ không người hú hí rồi.”
Tả Y Y hơi đỏ mặt, “Tô Ngạn Bân, con quỷ háo sắc này!”
Tư Tĩnh Ngọc đứng ở đằng xa nhìn bọn họ, không nhịn được bật cười rồi dẫn Tân Tân đi sang bên cạnh.
Bọn họ đều nhỏ hơn cô năm sáu tuổi, cô vẫn nên quay lại để tránh cho bọn họ cảm thấy áp lực thì hơn.
Có điều…
Sáng sớm hôm nay, Tư Chính Đình nói với cô: “Chị, hôm nay em và Nại Nại đi chơi một ngày, chị giúp em trông Bé Nháo và Bé Lười nhé.”
Ở Bắc Kinh, em trai cô luôn bị Tiêu Khải quản nghiêm ngặt. Nay có cơ hội đến đảo Bali, đương nhiên cô sẽ tạo điều kiện cho em trai và em dâu thả lỏng.
Tư Tĩnh Ngọc vội nhìn xung quanh rồi cúi đầu hỏi Tân Tân, “Tân Tân, Bé Nháo và Bé Lười đâu? Không phải lúc nãy hai em chơi với con sao?”
Tân Tân ngẩng đầu nhìn bốn phía, “Em trai vừa đi theo sau con mà, bây giờ đâu rồi?”
Hai nhóc chạy đi đâu rồi?
Đương nhiên là đi tìm ba mẹ mình rồi!
Bé Nháo và Bé Lười tay nắm tay đi lung tung trên đảo Bali. Mặc dù mới có ba tuổi nhưng hai bé rất lanh lợi. Hai bé biết mình phải vòng qua người lớn, rồi mới chạy vọt ra ngoài.
Hòn đảo vốn nhỏ, hai bé cũng nhớ hướng ba mẹ đi nên đã chạy theo hướng đó.
Lúc này, Trang Nại Nại và Tư Chính Đình đi ra phía sau đảo, một nơi khuất người.
Hòn đảo nằm sát biên giới, mặt biển trong veo in bóng rừng cây xum xuê. Ở đây ít khi có người tới, Tư Chính Đình cũng đã ra lệnh không cho ai tới đây. Gió biển rít gào, mặt biển gợn sóng, hai người vai kề vai ngồi trên một tảng đá.
Trang Nại Nại thả chân xuống, thỉnh thoảng nước biển dâng lên, bao phủ chân cô. Tư Chính Đình nhìn ra phía xa, ôm vai cô cảm thán: “Cuối cùng cũng được yên tĩnh rồi.”