Cô gọi liên tục hai tiếng, nhưng người nằm dưới vẫn không trả lời. Cô tiếp tục sờ soạng cơ thể anh, cuối cùng cũng nghe tiếng cười khẽ của Thi Cẩm Ngôn.
Tư Tĩnh Ngọc lập tức thở phào.
Trong bóng tối, tiếng nói trầm thấp của anh vang lên: “Anh muốn tìm một chỗ không người để nói mấy câu với em, xem ra ông trời cũng giúp anh rồi. Em xem, bây giờ chỉ còn hai chúng ta.”
Giọng điệu đùa giỡn của anh xóa tan hoang mang sợ hãi trong cô. Khuôn mặt Tư Tĩnh Ngọc đỏ lên, may mà bọn họ đang ở trong bóng tối, nếu không anh sẽ thấy gương mặt xấu hổ này của cô mất thôi.
Cô cuống quýt dậy khỏi người anh, nhưng bàn chân vừa chạm đất thì cảm thấy mắt cá chân rất đau. Cô hít vào một hơi, hang động tối đen bỗng nhiên có chút ánh sáng nhàn nhạt.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Thi Cẩm Ngôn đang cầm điện thoại chiếu sáng, giọng nói khẩn trương của anh vang lên: “Em sao rồi?”
Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Không sao, chỉ bị trật khớp thôi.”
Cô vừa mới nói không sao, một bàn tay đã nắn mắt cá chân của cô.
Cô mím môi, không nói gì.
Quan sát một lúc, Thi Cẩm Ngôn nói: “Không sao đâu, có lẽ bị trật gân, nghỉ vài ngày là khỏi thôi.”
Dứt lời, Thi Cẩm Ngôn đặt điện thoại xuống, chống hai tay đứng dậy.
Anh cầm điện thoại lên chiếu xung quanh, vách động trơn nhẵn, không thể nào bò lên được.
Anh mím môi, bỗng nhiên hỏi: “Em sợ không?”
Tư Tĩnh Ngọc cười, “Không sợ.”
Cô bôn ba nhiều năm bên ngoài, núi hoang rừng rậm gì mà chưa từng đi. Sao có chuyện mới thế này thôi mà cô đã sợ hãi được?
Có điều, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cùng nhau rơi vào trong hang động.
Tư Tĩnh Ngọc đứng trên một chân, quan sát xung quanh. Hang động này là hang động thiên nhiên, chỉ cao khoảng năm mét, nhưng vách động trơn trượt nên rất khó trèo lên.
Cô nói: “Anh gọi điện thoại cho Chính Đình hoặc nhân viên khách sạn đến cứu chúng ta đi.”
Thi Cẩm Ngôn nhìn điện thoại, bên trên hiển thị hai vạch sóng. Anh vừa định gọi điện thoại, nhưng lại liếc qua Tư Tĩnh Ngọc đứng bên cạnh. Nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, anh lại cảm thấy bực mình.
Anh chỉ bày tỏ thôi mà… có cần kinh khủng vậy không?
Cô nhúc nhích chân làm gì?
Định bỏ trốn sao?
Bỏ trốn?
Hai mắt anh trầm xuống, chuyển điện thoại sang chế độ “đừng làm phiền”, rồi đưa điện thoại cho Tư Tĩnh Ngọc xem, “Không có tín hiệu, có lẽ tín hiệu ở đây không tốt, để anh đi qua bên kia thử xem.”
Anh giả vờ đi sang bên kia, bấm gọi đi, mở loa, tiếng báo bận vang lên. Anh quay lại nhìn Tư Tĩnh Ngọc, “Không gọi được rồi.”
Tư Tĩnh Ngọc thở dài, cô nói: “Không sao, đến tối mà chúng ta không về thì bọn họ sẽ phái người đi tìm thôi.”
Thi Cẩm Ngôn gật đầu, bước tới đỡ Tư Tĩnh Ngọc lại một tảng đá ngồi. Sau đó, anh ngồi xổm trước mặt cô, nói: “Tĩnh Ngọc, trước khi bọn họ tìm tới, anh có vài lời muốn nói với em.”