TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngoan Đừng Sợ Anh
Chương 40: Nụ hôn

Bối Doanh Doanh nghe những lời này, tâm trí như có pháo hoa nổ tung.

Một câu "Có thích tôi không" của anh, dương như kéo cô vào trong vòng xoáy, khiến đầu óc cô trống rỗng, không có cách nào suy nghĩ được.

Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, tim cô như muốn nhảy lên tận cổ họng. Lúc mở miệng, giọng của cô run run: "Mình..."

Du Hàn ôm cô, xoay người đè cả người cô vào tủ đựng đồ trước mặt. Anh vươn tay ra vuốt ve cằm của cô, giống như đang trêu chọc một con mèo nhỏ, "Hửm?"

Thái độ của anh rất mạnh mẽ, như thể đang trong tình huống bắt buộc.

Cô cúi gằm gương mặt đỏ bừng của mình xuống, bối rối không biết nên nói thế nào, anh nâng mặt của cô lên, đột nhiên cúi người xuống.

Hai mắt cô mở lớn, nhìn anh không ngừng tiến lại gần.

Ba mươi centimet...

Hai mươi centimet...

Mười centimet...

Vào khoảnh khắc môi của hai người gần trong gang tấc, bỗng có một tiếng "Cạnh" vang lên ——

Hai người cùng nhìn về phía cửa, một nam sinh mặc quần áo thể thao đeo túi xách, ngây người đứng ở cửa ra vào. Người đó cũng đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bọn họ.

Xin chào.

Tạm biệt... Chờ một chút, tôi còn có thể rời đi được không...

Cảnh tượng mập mờ của bọn họ bị người khác nhìn thấy, Du Hàn buông lỏng tay ôm cô ra, lùi lại một bước.

Anh chửi thầm trong lòng.

Mặt của Bối Doanh Doanh càng đỏ hơn nữa, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, xấu hổ muốn khóc quá [QAQ].

Sao lại bị người ta bắt gặp cơ chứ...

Nam sinh kia nhìn ánh mắt lạnh như băng của Du Hàn, mạo hiểm tính mạng đi về phía trước mấy bước, nhanh chóng lấy chai nước trong tủ đựng đồ, sau đó không dám quay đầu nhìn lại, chạy thật nhanh ra ngoài, sợ một giây sau sẽ bị giết người diệt khẩu.

Dáng vẻ này của cậu ta, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên thấy.

Du Hàn: "..."

Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, cảm thấy giờ phút này có làm cái gì cũng không còn bầu không khí như ban nãy, ngược lại còn dọa cô sợ. Anh sờ sờ đầu của cô, thản nhiên nói: "Chúng ta ra ngoài thôi."

Cô xấu hổ không dám nhìn anh: "Ừm..."

Hai người đi ra ngoài, tập hợp với năm người còn lại, mọi người nhìn hai người, một người mặt đỏ bừng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, trong đầu xuất hiện những hình ảnh con heo không phù hợp với lứa tuổi thiếu nhi.

Hai người này nói chuyện cũng nhanh thật đấy.

Mọi người đều ngầm hiểu nhưng không nói toạc ra, cười nói vui vẻ đi ra khỏi địa điểm thi, Kỷ Diệu kéo tay Bối Doanh Doanh, cười hi hi như một tên trộm, "Mặt cậu đỏ thành ra thế này rồi, thành thật khai báo mau có phải hai người làm chuyện gì xấu không?"

"Cậu đừng nói lung tung..."

"Mình có nói lung tung hay không, không phải cậu tự rõ sao?"

Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện vừa rồi bị cắt ngang.

Nếu như, nếu như người kia không đi vào, có phải Du Hàn sẽ —— hôn cô không?

Cô nghĩ như vậy.

Đầu cô như muốn nổ tung.

Gò má lại đỏ rực lên giống như quả cà chua chín mọng nước...

Hôn... cô chưa từng tưởng tượng cảm giác hôn sẽ thế nào, hơn nữa vừa rồi không phải cô không hề có ý định đẩy anh ra sao?!

Hu hu hu cô muốn chui đầu xuống đất quá.

Khúc nhạc dạo ngoài ý muốn trôi qua, buổi trưa bon họ bàn bạc ai về nhà người nấy nghỉ ngơi trước, sau đó tối nay sẽ tổ chức ăn mừng.

Bối Doanh Doanh cùng Du Hàn về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc thút thít của Bối Sơ Nhan từ phòng khách truyền đến.

Cô đi vào trong, thấy Bối Sơ Nhan ngồi trên ghế sô pha, ngẩng cao cái cằm bị thương, còn Viên Man Hà đang xử lý vết thương cho Bối Sơ Nhan.

"Ôi, Doanh Doanh trở về rồi à!" Bối Hồng cười cười, ông đứng lên đi đến bên cạnh con gái nhỏ, ôm lấy con gái ngồi xuống ghế sô pha, "Hôm nay con gái của bố thật sự khiến cho bố và mẹ cực kỳ vui mừng, không ngờ trong cơ thể nhỏ nhắn này lại cất giấu một năng lượng lớn như vậy."

Viên Man Hà dừng động tác trên tay, nhẹ nhàng véo mặt Bối Doanh Doanh: "Đúng vậy, Doanh Doanh rất giỏi."

Bối Sơ Nhan ngồi bên cạnh nhìn bố mẹ khen Bối Doanh Doanh, trong lòng tức giận đến mức hốc mắt đỏ lên. Cô ta nghĩ đến việc hôm nay bản thân không chạy hết đoạn đường, còn bị Bối Doanh Doanh vượt mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận.

Bối Doanh Doanh nhìn thấy một mảng lớn bị trầy da trên mặt Bối Sơ Nhan, cô nhíu mày, quan tâm hỏi thăm: "Chị bị sao thế?"

"Không cẩn thận ngã, ai da, hôm nay mẹ còn nói với bố con chắc là Nhan Nhan đó, càng chạy càng nhanh, không ngờ người chạy đến là Doanh Doanh." Viên Man Hà nói đùa.

Bối Doanh Doanh ngượng ngùng cười một tiếng, cô thấy Bối Sơ Nhan khó chịu nhưng lại chỉ có thể kìm nén, "Không sao đâu, chị cũng rất giỏi mà, cũng đã chạy sắp đến điểm cuối cùng rồi, chỉ là thực sự quá mệt không thể tiếp tục chạy mà thôi."

Hôm nay trước khi bắt đầu cuộc thi, Bối Sơ Nhan còn cười nhạo Bối Doanh Doanh không biết có thể chạy hết đoạn đường đó không. Nhưng cô ta không thể ngờ bản thân bị vả mặt nhanh như vậy, cuối cùng người không thể kiên trì chạy đến cùng lại là cô ta.

Bối Sơ Nhan cảm thấy bản thân lại bị Bối Doanh Doanh nhục nhã một lần nữa.

Cô ta khóc thút thít, giả vờ yếu đuối với mẹ: "Mẹ ơi, con đã cố hết sức rồi..."

"Được rồi, mẹ biết rồi."

Bối Hồng vỗ vai Bối Doanh Doanh, mỉm cười: "Tối nay con gái của bố muốn ăn gì nào? Hay cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?"

"Chắc là không được rồi ạ, ... Tối nay con và cả đội đi ăn mừng."

Viên Man Hà nở nụ cười, "Bây giờ Doanh Doanh đã sáng sủa hơn rất nhiều, giao lưu nhiều bạn bè cũng rất tốt. Không sao cả, vậy thì ngày mai cả nhà chúng ta đi ăn sau."

Sau khi xử lý vết thương xong, Bối Sơ Nhan được người giúp việc đỡ đi lên lầu, Bối Doanh Doanh nhìn thấy vết thương trên đầu gối của chị ta thì giật mình, thật sự rất đáng thương.

Mà sau đó mẹ cũng bôi thuốc bột trắng Vân Nam cho cô, mẹ sợ hôm nay cô vận động quá sức ngày mai sẽ bị đau cơ. Sau khi bôi thuốc xong xuôi, mẹ bảo cô cũng lên lầu nghỉ ngơi một chút, trưa nay ngủ một giấc thật thỏa thích.

Bối Doanh Doanh đi lên lầu, tắm rửa xong thì mang quần áo lót mặc hàng ngày đã giặt sạch đi ra ban công phơi, phơi quần áo xong quay người lại thì thấy Bối Sơ Nhan dựa người vào cửa ban công nhìn chằm chằm cô với ánh mắt hung dữ.

Bối Doanh Doanh mặt không cảm xúc hỏi chị ta: "Có chuyện gì?"

"Bối Doanh Doanh, bây giờ mày đắc ý lắm nhỉ?" Bối Sơ Nhan cắn môi, đáy mắt chất chứa tức giận.

Cô đi lên phía trước, thản nhiên liếc chị ta, cười nói: "Không thể nói là đắc ý, bởi vì cơ bản là tôi khinh thường coi chị là đối thủ của mình. Nhưng mà vui vẻ thì vẫn có, dù sao đội của tôi cũng giành được hạng hai."

Bối Sơ Nhan tức giận, "Mày... Giành được hạng hai thì đã sao, đây chẳng qua chỉ là một cuộc thi rác rưởi mà thôi. Tao còn lâu với thèm mấy chục nghìn tệ kia, chỉ có mày mới liều mạng như vậy thôi."

"Đúng là chị không quan tâm số tiền đó, chị chỉ là muốn thắng em thôi. Chẳng qua cũng chỉ là một con vịt sắp chết vẫn còn mạnh miệng? Nếu như kết quả ngày hôm nay đổi ngược lại, chị vẫn sẽ nói như vậy sao?" Bối Doanh Doanh trực tiếp nói ra tâm tư của Bối Sơ Nhan. Cô nhíu mày nhìn cằm của chị ta, "Chị vẫn nên chăm sóc vết thương của mình cho tốt đi, cái cằm này mà để lại sẹo...sẽ rất xấu đấy"

Cô quay người đang định rời đi, thì bị Bối Sơ Nhan dùng sức kéo lại, "Bối Doanh Doanh, sao bây giờ mày lại trở nên như thế này hả?" Lúc trước Bối Doanh Doanh chỉ là một con nhóc đánh không dám đánh lại, mắng không dám nói lại, sao bây giờ lại trở nên can đảm dám tranh giành với cô ta?

Đáy mắt Bối Doanh Doanh lạnh dần, cô đứng lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Bối Sơ Nhan, nhấn mạnh từng câu từng chữ:

"Chẳng lẽ chị không biết vì sao em trở nên như vậy sao?"

Bối Sơ Nhan run lên một cái, "Tao... Tao làm sao mà biết được..."

"Chị hy vọng em sẽ vẫn luôn giống như trước đây yên lặng không nói gì mặc chị bắt nạt, đúng không? Muốn em phối hợp với chị, để chị ở trước mặt bố mẹ đóng vai một đứa con gái hiền lành hiểu chuyện, đúng không?"

Bối Sơ Nhan sửng sốt, ánh mắt lướt qua trên mặt của Bối Doanh Doanh, bờ vai khẽ nhấp nhô theo nhịp thở của cô ta, "Tao không hề hiểu mày đang nói cái gì."

Bối Doanh Doanh rút tay về, trước khi quay người rời đi, bỏ lại cho chị ta một câu nói cuối cùng ——

"Bối Sơ Nhan, có một số chuyện cho dù có giấu như thế nào, đến cuối cùng cũng sẽ lộ ra.

Chỉ là vấn đề của thời gian thôi."

Buổi chiều, Bối Doanh Doanh nằm trong phòng ngủ no nê, đến khi điện thoại trên đầu giường đổ chuông lên đến lần thứ ba, cô mới tỉnh lại.

Cô lập tức ngồi dậy, cầm điện thoại lên, đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị mười bảy giờ, cô nhận điện thoại, giọng nói sốt ruột của Kỷ Diệu vang lên, "Doanh Doanh sao giờ này cậu mới nhận điện thoại, bọn mình chuẩn bị ăn rồi đó, cậu đang ở đâu thế?"

"Mình mới tỉnh ngủ, đồng hồ báo thức đổ chuông một lần rồi nhưng mình lại tắt mất..."

Kỷ Diệu ở đầu bên kia bật cười, "Xem cậu buồn ngủ kìa, không sao đâu vậy cậu nhanh chóng sửa soạn một chút chuẩn đi ăn nào. Tối nay mọi người chọn ăn ở quán lẩu Thục Hương, cậu nhanh đến đi. Đúng rồi, cậu nói với Du Hàn một tiếng, vừa rồi cậu ấy ở trong nhóm nói không liên lạc được với cậu."

"Ừm," Bối Doanh Doanh cúp điện thoại, vén chăn lên nhảy xuống giường, vừa đi ra bàn trang điểm vừa nhìn cuộc gọi nhỡ của Du Hàn.

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh trong phòng nghỉ sáng nay, cô lập tức nhéo mặt mình, "Không được phép nghĩ nữa..."

Cô thu lại tâm tư nhỏ ngượng ngùng, gọi điện thoại cho Du Hàn, anh biết cô vừa mới tỉnh, bảo cô cứ từ từ sửa soạn.

Cô còn định bảo anh không cần phải chờ cô, anh lại nói anh đã tụ họp với đám Vương Thụ Trạch rồi.

"Ừm ok, vậy để mình sửa soạn chút..."

Cô cúp điện thoại, trong lòng không hiểu tại sao lại có chút mất mát. Anh không chờ cô mà đi trước, hay là anh cũng vì chuyện hồi sáng mà cảm thấy không được tự nhiên?

Cũng đúng, nếu như hai người bọn họ lại đi chung, có lẽ cả hai người đều có chút xấu hổ... Vậy thì cứ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra đi.

Cô thở dài, tắt điện thoại bắt đầu rửa mặt rồi chọn quần áo.

Bởi vì quá gấp gáp, cô mở tủ ngăn đựng váy dài lấy một cái váy kẻ sọc màu xanh nhạt, sau đó khoác thêm một cái áo len trắng không tay, búi tóc thành một cục tròn trên đỉnh đầu, sau đó thoa son rồi đi ra ngoài.

Nhưng khi đến nhà hàng, đám thẳng năm Tăng Đống vừa nhìn thấy cô, đã trắng trợn khen: "Doanh Doanh hôm nay cậu thật xinh đẹp, có phải cậu trang điểm không?"

Cô xấu hổ, "Mình không..."

Kỷ Diệu cười, "Doanh Doanh của bọn mình là trời sinh đã xinh đẹp như vậy có được không hả? Không cần trang điểm cũng có thể đẹp như đóa phù dung."

"Đỉnh, đỉnh." Tăng Đống xin lỗi nhìn Du Hàn ngồi bên cạnh, "Chúc mừng anh Hàn, chúc mừng anh Hàn."

"???"

Bối Doanh Doanh vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Du Hàn, sau đó cô nghe thấy Vương Thụ Trạch chỉ vị trí trống bên cạnh Du Hàn, "Doanh Doanh cậu ngồi đi, vị trí này dành riêng cho cậu đó."

Bọn họ đặt một phòng bao riêng, trong phòng có một cái bàn tròn, bên cạnh Kỷ Diệu có để túi xách của Trịnh Hy, đúng là chỉ mỗi bên cạnh Du Hàn còn chỗ trống, cô đành phải đi qua ngồi xuống chỗ đó.

Du Hàn nghiêng người nói với cô: "Đồ ăn gọi cho cậu đã được hâm nóng rồi, cậu muốn uống nước gì?"

"Nước dừa đi..."

Anh giúp cô gọi đồ uống xong, cô gái nhỏ sắc mặt hơi ửng hồng, nhẹ giọng nói "Cảm ơn".

Mọi người bàn xem tiếp theo sẽ định đi đâu chơi, ban đầu bọn họ tham gia thi chạy vì hy vọng có thể giành được giải thưởng đi du lịch, bây giờ bọn họ thật sự làm được rồi, tất nhiên phải lên kế hoạch thật tốt.

"Thật ra tôi cảm thấy chuyện đi du lịch không cần phải vội, không phải ban tổ chức cuộc thi tặng cho chúng ta phiếu đi ngâm suối nước nóng sao? Chúng ta trước tiên cứ thoải mái đi ngâm suối nước nóng cái đã." Lạc Phàm nói.

"Đúng đó, lúc nào đi đây?"

Cuối cùng sau khi mọi người bàn bạc xong, chọn ngày mùng ba tết, bởi vì sắp đến giao thừa, rất nhiều người phải về quê ăn tết, cho nên vẫn phải chờ mọi người quay lại đông đủ rồi mới đi được.

Bọn họ trò chuyện ngày nghỉ tết sẽ làm gì, Bối Doanh Doanh yên lặng uống nước dừa, nhúng mấy xiên thịt trâu. Cô nghe thấy Du Hàn ngồi bên cạnh nói với âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy:

"Mấy ngày nữa cậu có phải về quê hay gì đó không?"

Cô gật đầu, "Chắc sẽ phải qua nhà bà nội ở mấy ngày, cậu có về thành phố D không?"

"Nghe theo mẹ tôi sắp xếp." Anh xúc một thìa tôm vào trong bát của cô, "Còn uống nước dừa nữa sẽ no bụng đó."

Cô liếm môi, gắp một con tôm lên cắn một miếng, thỏa mãn híp mắt, hai cái chân dưới gầm bàn cũng đung đưa theo, anh thấy cô như vậy cũng khẽ cười, nghiêng người xích lại gần cô hơn, thấp giọng hỏi: "Doanh Doanh còn muốn ăn gì nào?"

Cô gái nhỏ nghe giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh, tim cô đập loạn nhịp, cổ họng như thắt lại, "Ừm... thịt cừu..."

Anh liền giúp cô nhúng mấy xiên thịt cừu, chỉ cần cô muốn ăn gì anh sẽ giúp cô lấy cái đó. Anh ít khi tự mình động đũa, nhưng lại rất tri kỷ giúp cô chuẩn bị đồ ăn.

Đám người đang tán gẫu nhiệt tình bên cạnh chậm rãi chú ý tới tình yêu thầm kín giữa hai người, "Chúng ta không ăn mà còn nói nữa, hai người này ân ân ái ái yên lặng vùi đầu ăn, đến lúc đó chúng ta chỉ còn lại nước lẩu thôi đấy."

Vương Thụ Trạch vỗ vai Lạc Phàm, vẻ mặt tức giận cùng đau khổ, "Ai nói thế, mày còn có thể ăn thức ăn cho chó mà?"

"... Mợ nó."

Trịnh Hy để đũa xuống, nâng ly, "Nào nào nào, chúng ta cùng nâng ly, hôm nay mọi người đã vất vả rồi, nếu chúng ta chuẩn bị thêm một chút nữa, chuyện giành hạng nhất dễ như trở bàn tay đúng không nào?"

"Nào nào nào cạn ly..."

Vương Thụ Trạch uống ừng ực một một ngụm rượu, sau đó đặt ly rượu xuống, giơ ngón cái lên với Bối Doanh Doanh, "Thật ra hôm nay Doanh Doanh là người lập công lớn nhất của chúng ta. Thật lòng mà nói thì trong ba nữ sinh, tôi lo lắng nhất là Doanh Doanh. Nhưng sáng nay cậu ấy không những kiên trì chạy hết đoạn đường đó, còn vượt qua những người khác, cậu ấy nghị lực hơn so với những gì tôi nghĩ nhiều."

"Cái này gọi là thâm tàng bất lộ hiểu không."

Bối Doanh Doanh được mọi người mọi người khen ngợi cười một tiếng, "Mình tàm tạm thôi, có thể giành được hạng hai là công lao của tất cả mọi người..."

Đây là kết quả của sự làm việc chăm chỉ của tất cả mọi người trong một tập thể, mọi người đều chiến đấu vì danh dự của đội.

Tăng Đống đứng lên, "Nào, chúng ta cụng ly!"

Mùa đông ăn lẩu xong cả người ấm lên, sau khi ra khỏi quán lẩu Thục Hương, mọi người đều nói không muốn về nhà sớm nên dứt khoát đi dạo xung quanh.

Chỗ này gần bờ sông "Bình Giang", con sông mẹ của thành phố T. Nhóm bọn họ chậm rãi tản bộ dọc theo đại lộ ven sông. Vào những đêm mùa đông, bên bờ sông không có nhiều người như bình thường. Thời tiết này cộng thêm một chút gió mát se lạnh thổi bên tai, nếu không giữ ấm cẩn thận, giờ này ra đường chắc chắn sẽ phải ôm người run lẩy bẩy.

Giữa đại lộ Giang Tân có một quảng trường dành cho dân cư, một cột đèn khổng lồ cao sừng sững, ánh sáng chiếu ra có thể chiếu sáng toàn bộ quảng trường và những con đường xung quanh. Mọi người thường nói đi bộ trên con đường này sẽ thấy đèn màu cam bên đường sáng lên, kéo dài đến cuối con đường.

Mọi người đi bộ thành hai, ba nhóm, Kỷ Diệu đi cùng Trịnh Hy, Vương Thụ Trạch, Tăng Đống và Lạc Phàm, còn Bối Doanh Doanh và Du Hàn bị bọn họ bỏ lại xa ở phía sau.

Du Hàn hỏi: "Có lạnh không?"

Cô lắc đầu, rụt cổ lại, "Vẫn ổn..."

Anh đứng trước mặt cô, cởi khăn quàng trên cổ ra, sau đó quấn chiếc khăn của mình vòng quanh cổ cô, "Của tôi dày hơn."

Khăn quàng cổ còn mang theo nhiệt độ ấm áp của anh, quấn quanh cái cổ mảnh khảnh của cô, lập tức cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh, cô cười với anh, "Cảm ơn cậu."

Anh quay người tiếp tục đi về phía trước, đầu ngón tay của cô kéo khăn quàng cổ lên một chút, khẽ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong, chóp mũi vô tình ngửi được một mùi hương cỏ cây thoang thoảng, là mùi trên người hôm nay của Du Hàn.

Thơm quá.

Kỷ Diệu ở phía trước quay lại tìm Bối Doanh Doanh, trong tay cầm một quả cầu phát sáng, vui mừng như một đứa trẻ, "Doanh Doanh, cậu thấy sao, có đẹp không"

Đây là kiểu bóng bay rất phổ biến hiện nay, Bối Doanh Doanh gật đầu, "Đẹp lắm."

"Cậu có muốn một cái không? Ở phía trước có một chú bán đấy, bọn mình lên đó mua cho cậu một cái!"

Bối Doanh Doanh bị kéo qua đó, trong tay chú bán hàng cầm mấy quả bóng bay, cười hỏi: "Cô bé, cháu có muốn mua một quả không? Món nào cũng tám tệ, bạn của cháu cũng mua một quả bóng rồi đó, nhìn rất đẹp."

Cô nhìn quả bóng bay trong tay chú ấy, mắt sáng lên, "Ừm, quả đó..."

Lúc này Du Hàn và Trịnh Hy cũng đi tới, tiếng cười trêu ghẹo của Trịnh Hy cắt ngang lời cô: "Kỷ Diệu cậu cũng quá ngây thơ rồi, tự mình mua xong còn lôi kéo cả Doanh Doanh mua đồ chơi trẻ con này."

Bối Doanh Doanh đưa mắt nhìn vào đôi mắt đang cười của Du Hàn, như thể anh cũng đang nói: [Không ngờ cậu lại ngây thơ như vậy.]

"..." [QAQ].

Nửa câu còn lại ở cổ họng Bối Doanh Doanh bị nghẹn lại, nhịn đau miễn cưỡng xua tay, "Cảm ơn không cần đâu ạ..."

Ai ngờ cô vừa định rời đi, một cánh tay khác từ bên cạnh duỗi ra, đưa mười tệ, "Xin chào, lấy một quả bóng." Là giọng nói của Du Hàn.

Bối Doanh Doanh: ???

Chú bán đồ vui vẻ ra mặt đưa quả bóng bay và tiền thừa cho Du Hàn, Du Hàn nhận lấy rồi trực tiếp đặt vào tay cô, trong giọng nói của anh còn chất chứa sự cưng chiều, "Còn không cầm lấy? Đồ ngốc."

Du Hàn nhìn là biết cô thích món đồ này, tất nhiên anh sẽ mua cho cô.

Kỷ Diệu đứng bên cạnh nhìn thấy hành động này trong lòng khóc lớn: Tình yêu ngọt ngào này là cái quần què gì đây.

Bối Doanh Doanh ngốc nghếch nhận lấy, chú bán đồ thấy bọn họ mua hai quả bóng bay nên tặng thêm một băng đô có lỗ tai mèo. Du Hàn nhận lấy băng đô vuốt vuốt tai mèo, bỗng quay đầu lại hỏi, "Có muốn đeo không?"

"...?"

Anh vòng qua trước mặt cô, hơi nhìn xuống, giúp cô đeo băng đô lên, sau đó ấn nút bên cạnh, tai mèo lập tức phát sáng.

Anh nhịn không được cong khóe môi lên, Bối Doanh Doanh mặt đỏ đến tận mang tai, muốn lấy băng đô xuống, nhưng bị tay anh chặn lại, "Đáng yêu lắm, đừng tháo."

Mặt cô đỏ hồng, trên đầu cứ đeo tai mèo phát sáng được anh nắm tay đi sau cùng, mấy người đi phía trước nhìn thấy một màn này, đều ngoan ngoãn giả vờ như bị mù không thấy gì.

Bên cạnh có mấy học sinh đi ngang qua, thấy cảnh tượng như vậy —— một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu trên đầu đeo tai mèo, tay cầm một quả bóng bay, một tay còn lại bị một chàng trai cao gầy cũng rất đẹp trai nắm lấy, chênh lệch chiều cao giữa hai người rất đáng yêu khiến cho những người xung quanh không ngừng hâm mộ, "Đm, đôi tình nhân vừa rồi xứng đôi ghê, mẹ ơi con cũng muốn yêu đương..."

Cả đoạn đường, Bối Doanh Doanh phát hiện có rất nhiều người quay đầu lại nhìn hai người bọn họ. Cô xấu hổ muốn rút tay về, nhưng anh vẫn nắm rất chặt, giống như sợ sẽ vuột mất tay cô..

Nhóm bọn họ đi bộ đến bờ kè bên sông, Vương Thụ Trạch và đám nam sinh nói không đi nữa, ngồi xuống ghế đá lấy điện thoại ra chơi game Vương Giả. Kỷ Diệu và Trịnh Hy đi lại cầu gỗ ở bên cạnh. Du Hàn thì dẫn Bối Doanh Doanh tiếp tục đi về phía trước đến chỗ cuối cùng của con đập.

Ở chỗ này gió khá lớn, gần như không có người nào đến đây. Đi đến cuối đường, cuối cùng Bối Doanh Doanh cũng có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng với những ánh đèn neon nhấp nháy bên kia sông.

Hai người ngồi cạnh nhau trên phiến đá cạnh đập, gió thổi vi vu, sóng nước đập vào vách đá dưới chân chừng hai mét. Nhìn về phía xa xa, ánh trăng sáng chiếu lên mặt sông đen kịt, thỉnh thoảng sẽ có vài con thuyền chạy ngang qua, kèm theo tiếng kèn gầm rú, xung quanh chỉ có hai người bọn họ ngồi với nhau, có thể nghe thấy sóng cùng gió vỗ vào bờ.

Du Hàn quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, mái tóc dài tung bay trong gió, anh vén tóc bên tai cô, nhéo nhéo vành tai mỏng manh của cô.

"Đôi tai của Doanh Doanh thật đẹp."

Cô ngẩn người, đưa mắt nhìn anh, cô cảm nhận đầu ngón tay của anh lần theo vành tai của cô, cô vô thức muốn che máy trợ thính, nhưng tay lại bị anh nắm lấy, "Che cái gì, đồ ngốc."

Cô cụp mắt xuống, "Tai của mình có lẽ sẽ không chữa khỏi được..."

Anh ghé sát lại gần cô, đặt lên vành tai của cô một nụ hôn, "Không quan trọng, trong mắt người khác có thể đó là khuyết điểm, nhưng trong mắt của tôi, đôi tai này đẹp không gì có thể sánh bằng."

Lời nói này của anh đánh mạnh một cái vào trong trái tim của cô, giọng nói của cô rất nhỏ, đầu ngón tay nắm chặt làn váy, "Du Hàn... Thật ra mình không có gì tốt đẹp cả." Đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu vì sao Du Hàn sẽ thích một cô gái như mình. Cô không ưu tú cũng không tỏa sáng, thậm chí có thể nói là tàn tật, nhưng trong mắt anh, dường như cô không phải như vậy.

Anh khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng cuộn lên trong gió, "Ai nói vậy? Tôi cảm thấy cậu rất tốt, tôi không muốn nghe thấy cậu lại nói bản thân cậu không tốt. Cậu đã thử thách bản thân bằng cách tham gia cuộc thi chạy cự ly đường dài, cậu có sự kiên trì bền bỉ lại thông minh biết cố gắng. Cậu không chỉ có được sự tán thưởng của tôi, bên cạnh cậu có rất nhiều người đều thích cậu.

Giống như tôi cũng cảm thấy chính tôi không tốt đẹp gì, nhưng chính cậu đã nói tôi không thể đẩy cậu ra lần nữa, tương tự vậy, cậu cũng không thể chạy thoát khỏi tôi được, rõ chưa?"

Cô dừng lại mấy giây, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, khóe miệng cong lên, hai má lúm đồng tiền xuất hiện: "Ừm, Du Hàn... Cảm ơn cậu."

Anh cười một tiếng:

"Điều tôi muốn nghe không phải câu này."

"... Hả?"

"Vấn đề sáng nay tôi hỏi cậu, cậu còn chưa trả lời tôi."

Là câu —— "Doanh Doanh thích tôi không".

Cô ngẩn người trong chốc lát, nhớ lại chuyện hồi sáng, sắc mặt lại đỏ rực. Cô nghe thấy anh hỏi lần nữa: "Doanh Doanh cũng thích tôi, đúng không?"

Đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt mép váy, cô bối rối rũ mắt xuống, môi đỏ khẽ mím. Đến khi anh lặp lại câu hỏi lần thứ ba, cô cuối cùng mới lấy hết dũng khí ——

Khẽ gật đầu một cái.

Ngay cả khi anh đã đoán được câu trả lời của cô, nhưng vào khoảnh khắc cô gật đầu, trái tim anh vẫn không khỏi rung động.

Thế giới dường như đã dừng lại ngay tại giây phút này.

Đến khi Bối Doanh Doanh nghe thấy giọng nói trầm thấp có hơi khàn khàn của anh vang bên tai: "Nhắm mắt lại."

Cô hơi sửng sốt, nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, cô cảm nhận được cái gáy bị anh giữ lại, ngay sau đó môi cô chạm vào một cái gì đó mát lạnh ——

Anh hôn cô.

Đọc truyện chữ Full