Editor: Kim Phượng
Xong một khúc.
Mộ Vô Song dừng động tác trên tay, ánh mắt dịu dàng thắm thiết nhìn chăm chú nam tử đang nhìn nàng, rũ mi cười nhạt: “Thái Tử điện hạ, ngài có biết tin tức mấy ngày nay ở Long Nguyên Quốc không?”
“Nàng đang nói đến dịch Tụ Linh Dược sao?”
Đối với hàm ý trong lời nói của Mộ Vô Song, trong lòng Cao Lăng hiểu rõ ràng: “Dịch Tụ Linh Dược này quả thật rất thần kỳ, hơn nữa có Y Các bảo đảm sẽ không sai, nếu Vô Song nàng thích, bổn Thái tử sẽ vì nàng mua nó, được không?”
Mộ Vô Song do dự nửa ngày, chậm rãi mở miệng: “Thái Tử điện hạ, ta nghe nói Vân tướng quân cũng muốn mua dịch Tụ Linh Dược kia, hiện tại đang vay tiền khắp nơi, dịch Tụ Linh Dược quá trân quý, nếu Vân Lạc Phong có thể tu luyện, nhường cho nàng cũng được nhưng vấn đề là nàng ta không thể trở thành một người Linh Giả, muốn dịch Tụ Linh Dược kia lại có tác dụng gì? Còn không phải lãng phí sao?”
“Vô Song, nàng yên tâm, ta sẽ phân phó các đại thần Long Nguyên Quốc, không cho phép bất cứ ai cho phủ tướng quân vay tiền! Ai bảo phủ tướng quân xuất hiện một bại gia nữ, ta chính là nghe nói Vân Lạc Phong tiêu xài hết tất cả tài sản Vân gia! Làm cho Vân tướng quân nổi trận lôi đình!” Cao Lăng hừ lạnh một tiếng, biểu tình khinh thường, “May mắn ta đã từ hôn với loại phế vật này, bằng không sớm muộn gì cũng có một ngày phủ Thái tử của ta cũng sẽ bị nàng làm cho phá sản!”
Mộ Vô Song cười nhạt, cả gương mặt đều hàm chứa ý cười.
“Thái Tử điện hạ, bởi vì ngài mới làm cho thanh danh của Vân Lạc Phong kém như thế, hơn nữa còn rất đáng thương! Cho nên ta muốn vì nàng ấy tìm một cửa hôn sự môn đăng, đến lúc đó còn cần Thái tử ngài làm chủ.”
Chỉ cần tưởng tượng đến dung nhan tuyệt thế kia, Mộ Vô Song liền hận đến nghiến răng nghiến lợi! Cho nên nàng nhất định sẽ vì nữ nhân kia tìm một cửa hôn sự! Ít nhất hôn sự này có thể làm cho nàng ta sống không bằng chết!
“Vô Song, chuyện này tuỳ nàng quyết định.” Cao Lăng ôn nhu ngóng nhìn Mộ Vô Song, “Vốn dĩ ta không muốn quản cái phế vật kia chết sống, nhưng nếu nàng đã mở miệng vì nàng ta nói chuyện, ta đây sẽ làm chủ, nếu không có nàng hỗ trợ, lấy thể chất phế vật kia của Vân Lạc Phong thì cả đời không có khả năng tìm được người nguyện ý nghênh thú nàng ta.”
Mộ Vô Song cười càng thêm động lòng người, trong nháy mắt Cao Lăng không nhìn thấy một đôi mắt hiện lên một tia ngoan độc.
Vân Lạc Phong, ngươi vĩnh viễn không bằng ta!
Thiên phú không bằng ta, năng lực không bằng ta! Ngay cả bản lĩnh khống chế nam nhân cũng không bằng ta! Cả đời này ta sẽ sống trong hô mưa gọi gió, trải qua cuộc sống người người cực kỳ hâm mộ, còn ngươi chỉ xứng đứng ở chỗ thấp nhất nhìn lên sự tồn tại của ta!
Ta sẽ gả cho thiên hạ quyền quý, còn hôn phu của ngươi cũng cần ta vì ngươi chọn lựa!
Ngay cả dịch Tụ Linh Dược kia ta cũng nhất định được đến! Còn ngươi ngay cả tư cách uống nước tắm của ta cũng không có!
——
Thư phòng Vân gia, Vân Lạc Phong mới vừa đi vào liền nghe thấy lão nhân kia tức giận mắng, còn nghe thấy tiến động đồ vật bị quăng vỡ.
“Một đám vong ân phụ nghĩa! Mệt cho bình thường các ngươi giả bộ thân cận với lão tử, hiện tại lão tử chỉ tìm các ngươi vay tiền mà thôi, một đám chạy còn nhanh hơn chó, về sau đừng để cho lão tử nhìn thấy các ngươi nữa!”
Vay tiền?
Vân Lạc Phong sửng sốt một chút, đi vào, nhìn thư phòng hỗn loạn, nét mặt nàng biểu lộ một nụ cười tà khí: “Gia gia, đây là làm sao vậy? Người nổi giận vì chuyện gì thế?”
“Hừ, còn không phải đám súc sinh kia, đặc biệt là vài người trong đó trước kia ta còn từng giúp bọn họ, hiện tại ta có khó khăn tìm bọn họ vay tiền, một đám bọn họ đều từ chối!"
Lão nhân còn đang tức giận, râu run run mắng.
“Tại sao người muốn vay tiền? Ngày hôm qua ta cho người cất vào ngân khố bốn ngàn năm trăm vạn lượng không đủ dùng sao?”
“Cái gì bốn ngàn năm trăm vạn……” Lão nhân vừa định tiếp tục tức giận mắng, trong giây lát phục hồi tinh thần lại, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong, hô hấp dồn dập lên, “Cháu vừa rồi nói là thật sao? Nhà chúng ta có bốn ngàn năm trăm vạn lượng?”