Editor: Kim Phượng
“Thần/ thần nữ tham kiến bệ hạ.”
Mộ Hành Cừu và Mộ Vô Song đi tới trước mặt Cao Đồ, sôi nổi hành lễ.
“Bình thân.” Cao Đồ nâng nâng tay, ngôn ngữ đạm mạc nói, “Vô Song, Vân Lạc Phong bảo mấy năm nay ngươi vẫn luôn khinh nhục nàng ta, có việc này không?”
Mộ Vô Song kinh ngạc nâng lên mắt đẹp, kinh ngạc chuyển hướng về phía Vân Lạc Phong, thật lâu sau, nàng mới hồi phục tinh thần lại, lời lẽ chính đáng nói: “Vân Lạc Phong, thực lực bản thân ngươi vô dụng, chẳng những chịu người khi dễ, còn bị Thái tử từ hôn, nhưng việc này có liên quan gì đến ta đâu? Ngươi bớt ở chỗ này ngậm máu phun người! Mộ Vô Song ta chưa từng làm chuyện nào thương tổn ngươi! Nếu như thực sự có, ta cũng nhất định không phủ nhận!”
Dù sao trong mấy năm nay những việc nàng làm Vân Lạc Phong không thể nào biết được, cho nên, chỉ cần nàng không thừa nhận, chẳng sợ Vân Lạc Phong đến gặp hoàng đế cáo trạng nàng, cũng là làm chuyện vô ích.
Vân Tiêu mặt vô biểu tình nhìn Mộ Vô Song, mắt đen thâm thúy lãnh khốc nhìn không thấy đáy, khiến người ta không thể biết nam nhân này suy nghĩ cái gì.
“Vân Lạc Phong!”
Mộ Hành Cừu không để người khác trả lời câu hỏi Mộ Vô Song đã đưa ra, lặp tức tiếp lời nàng ta: “Phế vật giống như ngươi vậy, Vô Song không có khả năng liếc mắt nhìn ngươi một cái! Càng miễn bàn nhằm vào ngươi! Là ngươi từ trước đến giờ luôn tìm Vô Song gây phiền toái, còn bày mưu hãm hại Vô Song! Ta khuyên ngươi đừng nên tự rước lấy nhục! Mặt khác, ngươi nên quản hộ vệ của Vân gia ngươi trước đi, nếu hắn lại nhìn Vô Song nữa, đừng trách ta không khách khí với hắn! Với thân phận nữ nhi của Mộ gia không phải một người hộ vệ có thể mơ tưởng.”
Mộ Vô Song nghe thấy gia gia nhà mình nói cũng chuyển tầm mắt về phía Vân Tiêu, trong nháy mắt, trong mắt đẹp của nàng xẹt qua một tia kinh diễm.
Trước đó, nàng vốn tưởng rằng Thái tử Cao Lăng là đệ nhất mỹ nam Long Nguyên Quốc, không nghĩ tới Vân gia lại có một cái hộ vệ xuất chúng như thế! Nam nhân này chẳng những có dung nhan ngay cả thần cũng sẽ ghen ghét mà dáng người cũng hoàn mỹ đủ khiến người ta huyết mạch phun trào, đặc biệt là hai tròng mắt thâm thuý của hắn tựa như có thể hút người khác chìm sâu vào chỉ trong nháy mắt.
Nếu nam nhân lãnh khốc này không đứng ở bên cạnh Vân Lạc Phong như hộ vệ, phỏng chừng sẽ không ai có thể đoán được thân phận hèn mọn của hắn! Nam nhân khí thế cường đại như vậy giống như quân lâm thiên hạ. Mặc dù thân là đế vương nhưng trên người Cao Đồ cũng không tồn tại khí thế này.
Sau khi Mộ Vô Song hơi kinh diễm lặp tức phục hồi tinh thần lại, cười lạnh trong lòng.
Dù cho khí thế của nam nhân lãnh khốc này cường đại thì sao? Nếu hắn cam nguyện làm hộ vệ cho Vân gia, vậy thì không có thân phận xuất chúng gì! Một cái hộ vệ nho nhỏ thôi, căn bản không thể xứng với nàng.
Nàng chú định là mẫu nghi thiên hạ, không phải người bình thường có thể mơ tưởng nổi.
“Phụt.”
Ninh Hân không có nhịn cười lên tiếng, khuôn mặt tú lệ nở nụ cười: “Gia gia, cháu thật không hiểu, vì cái gì có một số người lại coi trọng bản thân như thế? Vân Tiêu chỉ nhìn nàng một cái mà thôi liền nhận định đối phương đang coi trọng nàng? Vậy những nam nhân ở đây chỉ cần ngó nàng một chút, tất cả đều ái mộ nàng không thôi sao?”
Tốt xấu gì nàng cũng sống ở Vân gia nửa năm, sao có thể không biết trong mắt Vân Tiêu vĩnh viễn chỉ có Vân Lạc Phong? Hắn cũng chỉ phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của Vân Lạc Phong mà thôi! Cho dù là gia gia nhà mình và Vinh lão, nam nhân này cũng không để vào mắt.
Người như vậy sẽ coi trọng Mộ Vô Song sao?
Sau khi nghe những người này nói, Vân Tiêu lại lần nữa nhìn về phía Mộ Vô Song, dung nhan vĩnh viễn cũng không có cảm xúc, mắt đen lãnh khốc bình tĩnh không hề dao động.