Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Khinh Yên hơi sửng sốt, tầm mắt rơi vào chiếc mâm đựng nho trên tay nam nhân, nàng ta kinh ngạc chớp chớp mắt: "Tuy tiểu thư không thích đồ ăn trong phủ Tam Hoàng tử, nhưng những quả nho này không có gì khác với ở đấy cả, vì sao ngươi lại..."
“Không giống nhau.”
Không giống nhau?
Không giống nhau ở chỗ nào?
Khinh Yên thật sự không hiểu được nam nhân này, vì sao lần nào hắn cũng phải khiến mọi thứ thần thần bí bí nhỉ? Hơn nữa, rõ ràng hắn vẫn luôn đi theo phía sau để bảo vệ tiểu thư, vì sao lại không cho tiểu thư biết?
Vẻ mặt nam nhân không có cảm xúc, giọng nói hắn trầm thấp: "Đồ ăn ngày mai, ta sẽ tiếp tục đưa tới.”
Đương nhiên những quả nho đó không giống nhau.
Vân Lạc Phong rất khó tính với đồ ăn, ví dụ như khi nàng ăn nho, nhất định phải bỏ hết hạt, vì thế trong mâm nho này, hắn đã dùng linh lực để trút hết số hạt ấy ra, nhưng hắn lại không có hứng thú để giải thích mấy việc đó với Khinh Yên...
“Ngoài ra, ngươi để số nho này lên bàn cho nàng, đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi.”
Nam nhân trầm ngâm một hồi, lại dặn dò thêm một câu nữa.
Đôi mắt đen thâm sâu của hắn nhìn xem ánh nến lóe lên ở cửa phòng, kiên quyết xoay người, biến mất trong bóng đêm ngay tức khắc.
Bây giờ, hắn nên đi chuẩn bị đồ ăn sáng ngày mai cho nàng...
……
“Khinh Yên, số nho này từ đâu ra?"
Sáng sớm.
Nắng sớm chiếu nghiêng vào nhà, thiếu nữ ngồi ở trước bàn, mấy ngón tay thon dài khẽ gõ lên mặt bàn, làm như vô ý hỏi.
“A?” Khinh Yên hơi sửng sốt, chột dạ nói: “Là... Là ta chuẩn bị cho tiểu thư."
“Phải không? Vậy ngươi đã dùng cách gì để loại trừ hết số hạt nho?" Vân Lạc Phong cười như không cười nhìn khuôn mặt thanh tú của tiểu nha đầu, tiếp tục truy hỏi.
“Cái gì?” Tiểu nha đầu kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Sao có thể? Ta……”
Khinh Yên còn định thanh minh cho mình, đột nhiên phát hiện nói lỡ, vội vàng ngậm miệng lại, chột dạ liếc nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong hơi hơi nhướng mày, trong lòng nàng nhanh chóng tóm được thứ gì đó, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười.
“Khinh Yên, ngươi biết giúp đỡ người khác gạt ta từ khi nào vậy? Đây là lòng trung thành của ngươi đối với ta sao, hả?"
Khinh Yên cho rằng Vân Lạc Phong nổi giận, trong lòng có hơi nôn nóng, vội vội vàng vàng giải thích: “Tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý lừa gạt tiểu thư, nếu người khác muốn thu mua nô tỳ để gây bất lợi cho tiểu thư, nô tỳ tuyệt đối không phản bội tiểu thư đâu, nô tỳ chỉ là, chỉ là……”
Nàng ta chỉ cảm thấy quan hệ giữa tiểu thư và Vân Tiêu rất tốt, tất nhiên hắn không có khả năng mưu hại tiểu thư, do đó mới vội vàng nói giúp hắn.
Huống hồ, Vân Tiêu cũng trông thấy tiểu thư đã nhiều ngày không có khẩu vị, lại không muốn tiểu thư biết hắn bám theo đuôi, vì vậy hắn mới tìm tới nàng ta.
Nếu đổi thành những người khác, nàng ta không thèm quan tâm đâu.
“Xì.” Vân Lạc Phong cười ra tiếng, nàng giơ tay véo nhẹ vào mặt Khinh Yên, ý cười dịu vàng: "Được rồi, ta không trêu ngươi nữa, Khinh Yên, lòng trung thành của ngươi với ta, đương nhiên ta hiểu rất rõ, ta sẽ giả vờ xem như không hề biết chuyện này, ngươi có thể tiếp tục liên hệ với hắn."
Hẳn là chính Vân Tiêu cũng không ngờ một mâm nho lại khiến hành tung của hắn hoàn toàn bại lộ.
“Tiểu thư.”
Khinh Yên cắn môi, xấu hổ và giận dữ giậm chân xuống.
Tiểu thư thật là càng ngày càng tệ, lại có thể trêu chọc nàng ta, hại nàng ta cho rằng tiểu thư thật sự tức giận.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm, Nhị Hoàng tử Điện hạ đến.”
Khoảnh khắc Vân Lạc Phong vừa bước ra khỏi cửa phòng, một giọng nói sắc bén bỗng rơi vào tai khiến nét mặt nàng hơi trầm xuống, trong đôi mắt đen xuất hiện một luồng sát khí.