TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 204: Không phải ai cũng có tư cách làm sư phụ ta

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Vân Lạc Phong đầu mày ngả ngớn, nàng nhìn về phía lão già mặc áo bào trắng tự nhiên xuất hiện kia, bên môi nở nụ cười tà mị. 

“Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng? Ta bỏ qua cho hắn, ai sẽ tha cho ta?”

Lão già mặc áo bào trắng cũng không tức giận vì lời nói của Vân Lạc Phong, trên khuôn mặt đại từ bi của ông ta xuất hiện một chút bi thương, giọng điệu vẫn hòa ái như trước: "Tiểu nha đầu, việc này thì ngươi không đúng rồi, cho dù hoàng thất phạm nhiều sai lầm nhưng lại chưởng quản cả Lưu Kim quốc, nếu bây giờ ngươi giết Hoàng đế, chắc chắn thiên hạ sẽ trăm họ lầm than, tử thương vô số, ta chỉ là không đành lòng nhìn thiên hạ bá tánh chịu khổ nên mới khuyên bảo ngươi, nếu ngươi khăng khăng làm bậy, nhất định sẽ phải chịu nỗi khổ nghiệp hỏa, cả đời không thể luân hồi!”

“Ý của ngươi là, chuyện mà hoàng thất làm sai thì có thể tha thứ, còn nếu ta sai thì nên chết đi?" 

Vân Lạc Phong nhướng mày, cười lạnh nhìn lão già mặc áo bào trắng. 

“Tiểu nha đầu, một mạng người như ngươi không thể nào so sánh với tính mạng của lê dân bá tánh khắp nơi." Lão già mặc áo bào trắng lắc lắc đầu, cười khổ mà nói: “Nếu ngươi chết đi, ta sẽ bảo Diệp Đổng đốt vô số vàng bạc tiền tài châu báu cho ngươi, để ngươi ở dưới đấy được cơm áo không lo! Nhưng Diệp Đổng thì không thể, cho dù các ngươi ai đúng ai sai, hắn cũng không thể chết!" 

Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, nét cười cuồng ngạo không kiềm chế được bỗng xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng: "Mạng của ta, so với bất kỳ ai đều trân quý! Cho dù cộng tất cả lê dân bá tánh lại cũng không đủ để sánh bằng mạng ta! Mười năm trước, người hoàng tộc làm hại mẫu thân Bạch Linh của ta, mười năm sau, bọn họ lại muốn làm tại tính mạng của ta! Thù mới hận cũ, ta không giết hắn thề không bỏ qua!" 

“Tiểu nha đầu, lệ khí (sự tàn ác, ác độc) trong ngươi quá nặng, nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng những đại lục này trăm họ lầm than mà ngươi cũng sẽ rơi vào ma đạo." Lão già mặc áo bào trắng thương hại nhìn Vân Lạc Phong, hòa ái nói: “Như vậy đi, ngươi đi theo ta, bái ta làm sư phụ, ta sẽ giải trừ lệ khí trong lòng ngươi."

Cho dù giọng điệu ông ta hòa ái nhưng trên khuôn mặt già nua lại hiện ra vẻ cao ngạo, giống như Vân Lạc Phong nhận ông ta là sư phụ thì đấy là phúc khí của nàng vậy. 

Vân Lạc Phong cười lạnh một tiếng: “Trên đời này, không phải ai cũng có tư cách làm sư phụ của ta! Ngươi càng không xứng!”

Nếu đổi thành những người khác, Vân Lạc Phong nói ra lời cuồng vọng như vậy, tất nhiên sẽ giận tím mặt, nhưng lão già mặc áo bào trắng này vẫn cứ nở nụ cười trên mặt, cũng không có một chút cảm xúc chập chờn nào trước lời nói của thiếu nữ. 

“Tiểu nha đầu, ngươi đã sinh ra ma chướng, do đó đã khiến quyết định của ngươi trở nên sai lầm, ta biết ngươi nhất định đang thống khổ giãy giụa, hy vọng ta có thể kéo ngươi ra khỏi vũng bùn, chỉ là trong lòng có ma chương đã làm ngươi không tài nào nói ra được lời cầu cứu, ngươi yên tâm đi, nếu ngươi đã gặp Bạch Từ ta, ta sẽ không mặc kệ việc ngươi bất chấp đâu." 

Ông ta nói một tràng tự cho là đúng, khiến Diệp Linh đứng bên cạnh không nhịn được phải nhìn một cái. 

Cái nhìn ấy tràn đầy sự khinh miệt, rất giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc. 

Chủ tử nhà mình đang từ chối thỉnh cầu thu nhận đồ đệ của ông ta, ông ta liền cho rằng trong lòng chủ tử sinh ra ma chướng cho nên mới từ chối à? 

Lão gia hỏa này tự cảm thấy mình quá tốt đẹp chăng? 

(Editor: Nói thẳng ra là tự luyến)

“Nha đầu, trên đời này người có thể giúp ngươi chỉ có ta." Bạch Từ cười hòa ái: "Ngươi chỉ cần theo ta, ta sẽ khiến ngươi không còn giết hại sinh mạng nào nữa! Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Ta tin rằng, cho dù là loại thù hận nào, chỉ cần ngươi nguyện ý lấy ơn báo oán, tất nhiên kẻ địch của ngươi sẽ cảm ơn ngươi, thế thì chẳng phải nhanh hơn việc báo thù sao?" 

Vân Lạc Phong gật gật đầu, tán thành: "Không tệ, ngươi nói rất đúng, cho nên, nếu ta giết hài tử và phụ mẫu ngươi, sai người cưỡng gian tức phụ ngươi, ngươi lấy ơn báo oán với ta, ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi, oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Đúng chứ?" 

Đọc truyện chữ Full