TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 603: Hồn Dẫn (1)

Edit: Sahara

Hai mắt Lâm Nhược Bạch tỏa sáng, sùng bái nhìn Vân Lạc Phong.

Sư phụ nhà mình ngay cả sấm sét cũng có thể tạo ra được, thực lực bậc này, mấy ai trong thiên hạ này có thể sánh bằng?

Hiển nhiên, Lâm Nhược Bạch không thể nào biết được, ảo cảnh sấm sét vừa rồi là do Vân Lạc Phong lợi dụng lực lượng của không gian thần điển mà tại ra. Nếu không có không gian thần điển, Vân Lạc Phong thật sự cũng không có bản lĩnh lớn như vậy!

"Đi thôi!"

Vân Lạc Phong nhìn thấy biểu tình của Lâm Nhược Bạch, cũng không có giải thích gì nhiều, cô lười biếng duỗi eo một cái, nhắm thẳng hướng trở về Bắc Đẩu Bang mà đi!

Tiếp theo đây cô phải mau chóng tìm cho được Hồn Dẫn, hoàn thành rồi thì Vân Lạc Phong cô có thể lập tức trở về, đi gặp Vân Tiêu của cô rồi!

Trầm Ngọc Khanh ở phía sau cứ nhìn theo phương hướng Vân Lạc Phong rời đi, sau khi bóng dáng của Vân Lạc Phong đã biến mất rất lâu rồi, Trầm Ngọc Khanh mới thu hồi lại tầm mắt của mình. Ánh mắt đạm nhiên dừng lại trên người Trầm Điền, trên khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên là một mảnh lạnh nhạt vô tình.

"Trầm Điền, ngươi có biết hành vi vừa rồi của ngươi sẽ dẫn đến hậu quả gì hay không?"

Trầm Điền lập tức quỳ phịch xuống đất, cười khổ một tiếng: "gia chủ, thuộc hạ cũng là bị Đường Duyệt lừa gạt, cho nên mới...."

"Trầm Điền, ta không thích nhất chính là những kẻ chỉ biết trốn tránh trách nhiệm! Bất kể Đường Duyệt có nói gì thì đó cũng là chuyện của cô ta, không liên quan gì đến ngươi! Thế nhưng, cô ta nói cái gì thì ngươi lại tin ngay cái đó. Một kẻ không có đầu óc như vậy, sao xứng làm y sư của Trầm gia ta?"

Lời nói của Trầm Ngọc Khanh rất nặng, ý tứ cũng rất rõ ràng, ánh mắt của hắn không còn sự ôn hòa của thường ngày, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và tuyệt tình.

Đừng thấy thường ngày Trầm Ngọc Khanh rất dễ nói chuyện, một khi đã chạm đến giới hạn của hắn thì dù là phụ mẫu đã qua đời của hắn cũng khó mà xen vào quyết định của hắn ta.

"Gia chủ, ta hiểu rồi!" Trầm Điền cúi đầu: "dựa theo quy củ của Trầm gia, một khi phạm phải sai lầm thì phải chọn một trong hai con đường. Một là rời khỏi Trầm gia, hay là tự sát trước mặt gia chủ. Ta cũng giống như Mỹ Cầm, xin chọn con đường thứ hai!"

Trầm Điền thừa hiểu, một khi rời khỏi Trầm gia thì ông ta cũng chỉ có thể tiếp tục tồn tại như một con chó qua đường mà thôi. Cho dù ông ta có một thân y thuật hơn người cũng vô dụng, bởi vì sẽ không có một thế lực nào dám thu nhận một người mà Trầm gia đã trục xuất!

Mà quan trọng nhất là, đời này của ông ta, ngoại trừ Trầm gia thì ông ta thật sự không muốn cống hiến sức lực cho bất cứ thế lực nào khác.

Trầm Điền giơ tay lên, đánh mạnh một chưởng vào đỉnh đầu của mình.

Tức thì, đầu ông ta liền vỡ nát, thân thể vô lực ngã phịch xuống đất.

"Đem ông ta đi chôn đi!"

Trầm Ngọc Khanh thu lại tầm mắt, nhàn nhạt xoay người, đưa lưng về phía thi thể của Trầm Điền, đáy mắt chợt hiện lên vẻ bi thương.

"Xem ra, sự quản thúc của ta đối với Trầm gia không có bao nhiêu tác dụng, nếu không cũng không có nhiều người như vậy không nghe theo mệnh lệnh của ta!"

"Gia chủ, những việc này đều không liên quan đến ngài, ngài không cần tự trách!"

Ám vệ nhìn thấy khuôn mặt Trầm Ngọc Khanh hơi trầm xuống, liền vội vàng lên tiếng.

"Ngươi không cần phải nói thêm nữa. Chờ sau khi thân thể ta khang phục, ta sẽ lập tức bế quan, cho dù ai tới thì ta cũng không gặp!"

Trầm Ngọc Khanh ngẩng mặt lên, nghĩ nghĩ một chút, rồi quả quyết bổ sung một câu: "ngoại trừ.... Người tới là Vân Lạc Phong!"

Khóe miệng của ám vệ lập tức run rẩy, nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ ràng, bèn cúi đầu, cung kính nói: "tuân lệnh!"

"Ngươi lưu lại, giúp người của Bắc Đẩu Bang giải quyết tàn dư của Thiên Võ Các, không được để sót một kẻ nào cả!""

Dứt lời, Trầm Ngọc Khanh liền xoay người đi thẳng theo hướng rời khỏi quảng trường, không bao lâu sau thì đã biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.

_____

Trầm gia.

Dưới tàng cây hoa đào, y phục của Trầm Ngọc Khanh kéo xuống phân nửa, để lộ ra bả vai của mình, ánh mặt trời khuynh sái chiếu xuống, dừng trên làn da trắng của hắn ta, làm cho làn da kia như là đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Giờ phút này, trên nửa bả vai trần kia của Trầm Ngọc Khanh đang cấm đầy ngân châm, thế nhưng, nhìn từ chính diện vào thì hình ảnh này cũng rất mê người.

"Cô phải đi?"

Trầm tư hết nửa ngày, Trầm Ngọc Khanh cuối cùng vẫn mở miệng hỏi ra câu hỏi trong lòng.

Đọc truyện chữ Full