TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 774: Mộc gia tìm tới cửa (1)

Edit: Sahara

Vân Lạc Phong nhấp thêm một ngụm trà, nhướng mày nói: "ngươi thân là khí linh bảo hộ của Y Học Thần Điển, vậy mà cái gì cũng không biết! Có thấy hổ thẹn không?"

Sắc mặt của Tiểu Mạch liền đỏ lên: "ta là khí linh bảo hộ của Y Học Thần Điển không có sai! Nhưng mà ta được hình thành rất lâu sau khi Y Học Thần Điển xuất thế! Nguyên nhân chính là vì linh khí trong không gian thần điển quá nồng đậm nên mới sinh ra ta. Vì vậy mà những chuyện trước khi ta sinh ra, ta không tài nào biết được!"

Vân Lạc Phong thở dài.

Xem ra chuyện mà Tiểu Mạch không biết sẽ còn khá nhiều....

"Vậy ngươi có thể cảm nhận được người kia đối với Y Học Thần Điển là bạn hay là thù không?"

Tiểu Mạch trầm ngâm hết nữa ngày, mới mở miệng đáp: "chủ nhân, Tiểu Mạch chỉ có thể nói, nếu như người kia mà nguyện trung thành với chủ nhân, thì cũng không phải là chuyện gì xấu!"

Nghe một lời này của Tiểu Mạch, thật ra lại làm Vân Lạc Phong yên tâm hơn rất nhiều.

Chuyện Không gian thần điển đối với cô mà nói là quá quan trọng, cô không hy vọng có bất cứ người nào gây nguy hại đến sự tồn tại của nó.

"Vân Tiêu!" Vân Lạc Phong quay đầu nhìn sang Vân Tiêu đang ở bên cạnh, lười biếng cong lên khóe môi thành một nụ cười tà mị ba phần quyến rũ, bảy phần trêu chọc: "ta thấy chúng ta cần phải lưu lại Tần Thành này thêm mấy ngày nữa!"

Vân Lạc Phong cô muốn biết, rốt cuộc người có mối quan hệ cùng Y Học Thần Điển trong lời của Tiểu Mạch là ai?

"Được!"

Đối với mọi lời nói của Vân Lạc Phong, Vân Tiêu trước giờ chưa từng cãi lại.

Còn về cái Mộc gia mà bọn họ vừa mới chọc phải kia... Không nằm trong phạm vi suy xét của Vân Tiêu!

"Ta mệt rồi!" Vân Lạc Phong chậm rãi đứng lên, nhìn Vân Tiêu mà cười híp mắt đầy gian xảo, từ từ tiến đến gần Vân Tiêu: "chàng đi làm ấm giường cho ta trước, có được không?"

Hiện tại Vân Lạc Phong cô còn chưa đột phá đến Tôn Linh Giả, cho nên không cách nào ăn sạch tên yêu nghiệt lãnh khốc trước mặt này được, tuy nhiên, việc này không có nghĩa là cô sẽ không chiếm chút tiện nghi.

Chỉ cần không đi đến một bước cuối cùng, Y Học Thần Điển sẽ không ngăn cô làm những chuyện khác.

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nữ tử trước mặt, yết hầu Vân Tiêu không ngừng lên xuống, hắn vươn tay ra kéo Vân Lạc Phong vào trong cái ôm chặt chẽ mà ấm áp của mình.

Ngửi thấy mùi dược hương nhàn nhạt trên người của Vân Lạc Phong, đáy lòng Vân Tiêu loáng thoáng sinh ra một cổ xúc động.

Chỉ là, cổ xúc động kia chỉ vừa mới dâng lên, thì đã bị Vân Tiêu dùng linh lực mạnh mẽ đè ép xuống dưới.

"Vân Tiêu!" trong đôi mắt đen láy của Vân Lạc Phong tràn đầy ý cười gian xảo: "tại sao vào thời điểm mà chúng ta dừng lại ở một bước cuối cùng, chàng điều có thể nhịn xuống được vậy?"

Kỳ thực, Vân Lạc Phong hỏi câu này rất vô nghĩa. Cứ mỗi lần hai người bọn họ tiến đến bước cuối cùng thì nguyệt sự của cô rất đúng giờ mà đại giá quang lâm, như thế thì còn tiếp tục cái kiểu gì được nữa?

Tuy nhiên, dù câu hỏi của Vân Lạc Phong có vô nghĩa thế nào đi chăng nữa, thì Vân Tiêu vẫn luôn luôn nghiêm túc mà trả lời: "trên sách có nói, nữ nhân một khi tới nguyệt sư mà còn tiếp tục thì sẽ sinh bệnh!"

"Chàng không sợ nghẹn đến hỏng mất sao?" Vân Lạc Phong nhướng mày, hỏi ngược lại.

"Ta có thể kiềm chế!" Vân Tiêu ngắm nhìn Vân Lạc Phong một cách chăm chú mà tỉ mỉ, giọng nói trầm thấp khàn khàn tràn ngập yêu thương: "hơn nữa, ta không muốn nàng bị thương tổn!"

Chỉ đơn giản là không muốn nàng chịu thương tổn dù là nhỏ nhất, không hơn!

Trong lòng Vân Lạc Phong cảm thấy vô cùng ấm áp, sự ấm áp kia tràn lên tận nụ cười trên môi: "Vân Tiêu, vì chàng, Vân Lạc Phong này nhất định sẽ cố gắng đột phá đến Tôn Linh Giả thật nhanh!"

Vân Tiêu nhìn thiếu nữ trong lòng mình: "dù nàng không đột phá Tôn Linh Giả, ta cũng nguyện bảo vệ nàng cả đời! Không rời! Không bỏ!"

Vân Tiêu cứ tưởng Vân Lạc Phong muốn mau chóng đột phá đến Tôn Linh Giả là vì mong muốn có được thực lực đủ cường đại.

Chứ đâu có ngờ mục đích thật sự của Vân Lạc Phong.... Lại là vì chuyện khác...

"Chúng ta nghỉ ngơi thôi!"

Vân Lạc Phong nhón chân, nhẹ nhàng in lên môi Vân Tiêu một nụ hôn, sau đó rời khỏi cái ôm ấm áp của Vân Tiêu, chậm rãi đi đến bên giường.

Nếu như để người khác biết được hai người bọn họ cùng chung chăn gối nhiều ngày tháng như vậy, nhưng cái gì cũng không có xảy ra, nhất định là sẽ không có ai tin! Hoặc giả, bọn họ sẽ cho rằng, Vân Tiêu... Bất lực!

Trên thực tế, Vân Tiêu chỉ là khắc chế sự xúc động của cơ thể mình mà thôi. Cho dù là như vậy, nhưng đối với Vân Tiêu mà nói, được ôm ấp nữ nhân mình yêu thương cùng ngủ, đã là điều hạnh phúc rồi.

Đọc truyện chữ Full