TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 901: Âm mưu bại lộ (3)

Edit: Sahara

Ngay sau khi lời nói của Giang Mộng Dao vừa dứt, thì giọng nói lạnh nhạt của hoàng đế lại vang lên: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Lập tức bắt Thục Phi giam lại cho trẫm, ai dám ngăn cản, giết không tha!"

Ba chữ giết không tha vừa rơi xuống, làm thân mình của Giang Mộng Dao run lên, không dám tin mà nhìn hoàng đế.

Bỗng dưng, Giang Mộng Dao mỉm cười, nụ cười kia tràn ngập đau thương.

"Cuối cùng thì ta cũng tin vào một câu nói, vô tình nhất chính là nhà đế vương! Người ngay cả nữ nhi của mình mà cũng có thể ra lệnh hạ sát, đúng thật là đủ tàn nhẫn, đủ độc ác! Chẳng lẽ, nữ nhân của người chỉ có một mình hoàng hậu nương nương hay sao? Mẫu phi của ta làm bạn cùng người nhiều năm như vậy, lại vì người mà cai quản thật tốt hậu cung này, sao người có thể đối xử với bà ấy như vậy?"

Khuôn mặt của hoàng đế vô cảm, thần sắc lạnh lùng, lời nói của Giang Mộng Dao không hề đả động được tâm của hoàng đế.

Kẻ thương tổn hoàng hậu, giết không tha!

Ngay lúc này, một đạo linh lực cường hãn từ phía trước đột ngột đánh tới, nhắm thẳng về phía hoàng đế đang đứng giữa mọi người!

"Bệ hạ, cẩn thận!"

Huyền Thiên cảm nhận được hơi thở ở phía sau, khuôn mặt già nua của ông tức thì liền biến sắc, vội vàng lắc mình vọt tới che chắn trước mặt hoàng đế, đón lấy đòn công kích của đối phương.

Ầm!

Một tiếng nổ vang lên thật lớn, lực lượng cường đại từ trên người Huyền Thiên triển khai ra khắp bốn phía, nháy mắt liền đem cây cối xung quanh phá hủy, hóa thành một mảnh phế tích.

Trên hư không, một nam nhân trung niên đang chậm rãi đi xuống, nam nhân này mặc một thân trường bào màu xanh đen, thần sắc lạnh nhạt, một đôi con ngươi mang theo hận ý, từ trên cao nhìn xuống hoàng đế đang đứng đầu mọi người.

"Cẩu hoàng đế, hôm nay, ta đến là để lấy mạng của ngươi!"

Hoàng đế mặt không đổi sắc, cất giọng nói lạnh lùng: "Ngươi là người phương nào? Có thâm thù đại hận gì với trẫm hả?"

Nam nhân kia không có trả lời câu hỏi của hoàng đế, chỉ lạnh lùng cười một tiếng: "Con tiện nhân hoàng hậu kia đâu? Bảo ả cũng lăn ra đây cho ta! A~, ta quên mất, hoàng hậu của ngươi sớm đã ngủ say không thể tỉnh, làm sao mà đi ra đây được? Ta còn biết, trong khoảng thời gian này ngươi đã vì hoàng hậu mà bôn ba mệt nhọc, mời đến vô số y sư! Nhưng mà, bệnh của hoàng hậu không có khả năng chữa khỏi được! Ha ha ha... Người trúng cổ độc của ta, không ai có thể tỉnh lại được!"

Nam nhân kia dừng lại một chút, rồi mới nói tiếp: "Ta sở dĩ không sớm giết ả, chính là vì muốn xem ngươi thống khổ như thế nào! Sao hả? Ngày tháng này không dễ chịu chút nào phải không? Kế tiếp, ta sẽ làm cho ngươi càng thêm đau đớn đến muốn chết... "

Ầm!!!

Nam nhân kia phất phất tay, một đạo linh lực cường hãn đánh trúng vào Cảnh Đức Cung, trong nháy mắt, toàn bộ cung điện đều trở thành một mảnh phế tích.

Mà trên đống phế tích kia, một cái giường lớn vẫn bình yên vô sự. Bên trên giường, đôi mắt đen láy đầy tà khí của thiếu nữ như cười như không mà ngóng nhìn tên nam nhân kia.

Mà bên cạnh thiếu nữ, hoàng hậu đang biểu lộ ra nét mặt tươi cười dịu dàng. Xiêm y của hoàng hậu vẫn sạch sạch sẽ sẽ, hoàn toàn không hề bị đạo linh lực cường hãn vừa rồi ảnh hưởng tới.

Sắc mặt nam nhân kia hoàn toàn thay đổi, giọng nói mang theo sự bén nhọn: "Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Ngươi không thể nào có cơ hội tỉnh lại được!"

Đừng nói là nam nhân kia, ngoại trừ Huyền Thiên đã sớm biết sự thật này từ trước thì những người còn lại cũng đang trợn tròn mắt.

Gương mặt của Diệp Cảnh Huyền là khó coi nhất, đôi mắt nhỏ của ông ta bị ông ta trừng đến vô cùng lớn, cái miệng cũng há to đến không khép lại được.

Vân Lạc Phong.... Thật sự có thể trị khỏi cho hoàng hậu?

Nó sao có thể có bản lĩnh bậc này chứ? Tuyệt đối không thể!

"Ta hiểu rồi!"

Cùng lúc đó, giọng nói của Giang Mộng Dao đột nhiên vang lên, hai bàn tay cô ta nắm chặt, cả người phát run không ngừng: "Vân Lạc Phong, thì ra y sư mà ngày đó phụ hoàng mời đến chữa trị cho hoàng hậu chính là ngươi! Vậy mà ngay từ đầu ta lại không hề nghĩ tới, khó trách phụ hoàng lại ban cho ngươi đặc quyền như vậy! Đoán chừng ngày đó ngươi đã thành công trị khỏi cho hoàng hậu rồi!"

Đọc truyện chữ Full