TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 916: Diệp Thiên kích động (1)

Edit: Sahara

Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng gào khóc ầm ĩ.

Chỉ thấy Diệp Phàn trưởng lão đang một phen nước mắt nước mũi dầm dề mà lên án: "Gia chủ, người phải làm chủ cho ta a! Nữ nhân Vân Lạc Phong kia quả thật là rất quá đáng! Lại dám lột sạch y phục của cháu gái ta mà đem cột vào cổng thành thị chúng. Loại đố phụ* này, đang đem ra giết!"

(Đố phụ: phụ nữđã có chồng nhưng có lòng đố kỵ lớn)

Diệp Phàn trưởng lão cắn chặt răng, đáy mắt xét qua một đạo sát ý rất rõ ràng.

Vân Lạc Phong làm ra chuyện thiên nộ nhân oán như vậy, ông ta không tin còn có người nào có thể che chở cho ả!

"Diệp Phàn trưởng lão, ngươi đem cháu gái mình đưa đến trước mặt Phong nhi nhà ta, còn không phải là để cho cháu ngươi chịu ngược đãi hay sao?" Quân Phượng Linh cười lạnh một tiếng, trào phúng mà nói.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Diệp Phàn tức đến đỏ bừng hai mắt: "Rõ ràng là ả đã đồng ý để Nguyệt nhi trở thành tiểu thiếp của Vân Tiêu công tử, nhưng sau đó lại lật lọng. Ta biết rồi, khẳng định là Vân Tiêu công tử cọi trọng Nguyệt nhi, cho nên ả mới sinh lòng ghen ghét!"

Đúng vậy!

Khẳng định là như thế!

Một nữ nhân ác độc như Vân Lạc Phong, như thế nào còn chưa bị thiên lôi đánh kia chứ?

Lúc này, một đạo âm thanh lãnh khốc từ bên ngoài đột ngột truyền vào, làm cho thân mình Diệp Phàn bỗng dưng cứng đờ lại.

"Đem ả ta cột vào cổng thành là ý của ta! Chẳng lẽ ngươi đối với mệnh lệnh của ta có ý kiến?"

Vừa nghe giọng nói này, Quân Phượng Linh liền nhướng mày nhìn lại, tức khắc, đập vào mắt bà là một đôi tuấn nam mỹ nữ đang đứng ở ngạch cửa.

Trong đó, mỹ nữ thì bạch y như tuyết, tóc đen nhẹ bay, một đôi mắt am hiểu mọi thứ chứa đầy tia sáng tà khí.

Bên cạnh mỹ nữ, là một vị nam tử tuấn mỹ mà lãnh khốc, tư thái của hai người khi sánh vai nhau mà đứng như thể tuyệt phối, đẹp đến mức làm người ta không cách nào bỏ qua được.

Thân mình Diệp Phàn càng thêm cứng đờ, sắc mặt dị thường khó coi.

Vừa rồi Vân Tiêu công tử nói, người hạ mệnh lệnh kia chính là hắn?

Rốt cuộc cháu gái mình có điểm nào không tốt, tại sao hắn ta lại hạ thủ không lưu tình như thế?

"Hỏa Hỏa!" Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, một mạt ý cười xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của cô: "Đánh lão!"

"Vân Lạc Phong, ngươi đừng có mà quá đáng!"

Sắc mặt Diệp Phàn lại lần nữa biến đổi: "Ta chẳng phạm phải sai lầm gì cả, ngươi lấy lý do gì để mà đánh ta?"

"Ngại quá!" Vân Lạc Phong khẽ nhướng đầu mày: "Ta đánh người chưa bao giờ cần dùng tới lý do, chỉ bằng vào việc nhìn thấy ngươi chướng mắt là đủ rồi!"

Lần này, đừng nói là Diệp Phàn, ngay cả những người khác đang có mặt trong đại sảnh cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt ngạc nhiên của họ đồng loạt nhìn chăm chú vào gương mặt tuyệt sắc của Vân Lạc Phong.

Cho tới bây giờ, bọn họ mới cảm nhận được cái gì gọi là kiêu ngạo thật sự.

Nữ nhân này, quả thật là kiêu ngạo tới cực điểm.

"Gia chủ!"

Diệp Phàn chuyển hướng về phía Diệp Thiên, căm giận nói: "Người thật sự mặc kệ mọi chuyện không quản hay sao? Một nữ nhân độc ác tàn nhẫn như vậy, sao có thể trở thành người của Diệp gia chúng ta được chứ?"

Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Phàn gần như vặn vẹo hoàn toàn, Hỏa Hỏa nhịn không được mà phát ra tiếng cười khanh khách giòn tan: "Lão già này sợ là sẽ không quản cái chuyện này đâu! Ngươi muốn dùng ông ta để trấn áp tỷ tỷ của ta, e là đã tìm lầm người rồi!"

Những chuyện xảy ra trong cung vào ngày đó, một phần thì được truyền ra bên ngoài, một phần còn lại hoàn toàn bị hoàng đế và Diệp gia chủ hạ lệnh không cho tiết lộ, vì thế mà không có người nào dám ăn nói lung tung, tung tin ra bên ngoài.

Mà cái phần còn lại kia, chính là về thân phận của Hỏa Hỏa.

Vì vậy, Diệp Phàn không hề hay biết rằng, tiểu nữ hài ở trước mặt ông ta đây là nhân vật mà ngay cả Diệp Thiên cũng phải tôn kính.

"Một đứa con nít ranh như ngươi còn không mau cút qua một bên cho ta!" Diệp Phàn lửa giận ngút trời, lạnh giọng quát.

Hỏa Hỏa nheo lại đôi mắt to tròn của mình, một tia sáng nguy hiểm từ đáy mắt chợt lóe mà qua: "Ở chỗ này, còn không có người nào dám to gan lớn tiếng với tổ tông của ngươi là ta đây!"

Diệp Phàn bị sự kiêu ngạo của Hỏa Hỏa chọc tức đến muốn phát điên, vừa định mở miệng tiếp tục mắng Hỏa Hỏa, thì một cái tát thanh thúy đột ngột giáng xuống, khiến cả người ông ta bị đánh đến phát ngốc.

Không đợi ông ta hoàn hồn, một chân của Hỏa Hỏa đã đạp tới, đem cả người ông ta đá bay ngã cái phịch xuống đất.

Đọc truyện chữ Full