Edit: Sahara
"Thần nhi, con lập tức đi chiếu cáo thiên hạ*, thiếu phu nhân của Diệp gia ta có hỉ**! Ngoài ra, ta còn muốn mở tiệc chiêu đãi người trong thiên hạ, để bọn họ tới chúc mừng cho Quân nhi!"
(*chiếu cáo thiên hạ: thông báo cho người trong thiên hạ biết.
**có hỉ: có tin vui, thường dùng ám chỉ việc phụ nữ mang thai)
Diệp Thiên một lần nữa ha ha cười lớn, cất bước đi ra khỏi đại sảnh!
Không bao lâu sau, người trong toàn bộ hoàng thành đều đã biết tin Quân Phượng Linh mang thai. Ngay cả hoàng tộc sau khi biết được tin tức này cũng lập tức phái người tiến đến Diệp gia chúc mừng.
Sau đó, các thế lực lớn nhỏ trong Thiên Vân Quốc cũng lần lượt nhận được thiệp mời, bắt đầu sôi nổi lên đường đi đến hoàng thành, mục đích chính là đến chúc mừng cho Quân Phượng Linh.
Suy cho cùng, đối với các thế lực này mà nói, đây là cơ hội duy nhất để cho bọn họ tạo mối quan hệ với Diệp gia.
Thời khắc này, trong địa hình phức tạp của một khu rừng, hai thiếu niên trẻ tuổi một nam một nữ dẫn theo một đám hộ vệ đang đi trên đường núi gập ghềnh.
Trong hai người thiếu niên kia, nam thì tuấn tú, nữ thì kiều tiếu khả ái, hai người họ nhìn vào không giống phu thê, ngược lại giống một đôi huynh muội hơn.
"Sơ nhi, thiệp mời đi đến Diệp gia chúc mừng lần này, Hạ gia chúng ta vất vả lắm mới có được, nếu có thể tạo được mối quan hệ tốt cùng với Diệp gia, thì Hạ gia chúng ta liền có một con đường sáng!"
Khuôn mặt thiếu niên kia vô cùng có thần, hiển nhiên là đang tưởng tượng ra hình ảnh phong quang của gia tộc.
"Muội hiểu rồi, ca ca!" tiểu cô nương kia nghịch ngợm cười.
"Đúng rồi, Sơ nhi, ca ca nghe nói, ở Diệp gia có một người có thân phận rất đặc biệt, người đó không chỉ chữa hết bệnh của thiếu phu nhân Diệp gia, mà ngay cả bệnh của hoàng hậu nương nương cũng chữa khỏi, nếu có thể lấy được lòng của người đó, thì tương lai của Hạ gia sau này càng thêm vững chắc!"
Khi nói lời này, hai mắt của nam tử kia sáng lên, đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất mà phụ thân đã giao cho hắn, hắn quyết không thể để xảy ra sơ xuất gì.
Rầm!!
Bỗng nhiên, trên một nhánh cây mà Hạ Sơ không nhìn thấy có một thân ảnh rớt xuống, vừa vặn đè lên người của Hạ Sơ, khiến cho Hạ Sơ vô cùng đau đớn mà phải hét lên một tiếng, sắc mặt cũng có chút tái đi.
"Trời sáng rồi sao?"
Giọng nói thanh thúy mang theo một chút ngây thơ, nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của nam tử kia.
Người vừa hỏi là một tiểu cô nương ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mắt ngọc mày ngài, tiếu lệ động lòng người, trong đôi mắt ngập nước của tiểu cô nương kia còn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ.
Nam tử kia ngắm đến ngây người, thế cho nên quên mất muội muội nhà mình còn đang bị tiểu cô nương kia đè dưới thân, cứ mãi si ngốc mà nhìn tiểu cô nương kia.
"Ngươi... Ngươi cút ra ngay cho ta!"
Cho đến khi có một âm thanh phẫn nộ đột ngột vang lên, nam tử kia mới phục hồi tinh thần lại, hắn ta có chút ngượng ngùng mà nhìn tiểu cô nương kia: "Vị cô nương này, thật ngại quá, cô đang đè lên người của muội muội ta..."
"A?" tiểu cô nương kia ngây người ra một chút, lúc này một cảm nhận được người đang bị mình đè dưới mông, vội vàng bò dậy khỏi người đối phương, áy náy mà nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta đang ngủ, không cẩn thận bị rơi xuống, không biết phía dưới có người...."
Hạ Sơ lau chùi nước mắt bên khóe mắt của mình, lòm còm bò dậy, khuôn mặt đẹp bị tức đến đỏ bừng, căm giận trừng mắt nhìn tiểu cô nương kia: "Ngươi là heo hay sao? Nặng như vậy, ruột của ta cũng sắp bị người đè đến lòi ra ngoài!"
Nặng?
Một chữ này của Hạ Sơ hoàn toàn chọc giận tiểu cô nương kia, cô bé lập tức trừng lớn đôi mắt, mặt đầy tức giận: "Ngươi nói ai nặng hả? Cô nãi nãi ta mới chỉ có một trăm cân mà thôi! Một trăm cân*!"
(*Gần 50kg)
"Người ta nói chính là ngươi! Ngươi nặng như vậy, còn không mau mau giảm cân đi!"
Hạ Sơ liếc mắt nhìn tiểu cô nương kia, giọng điệu có chút khinh miệt.
Tiểu cô nương kia tức giận đến cả người phát run, nếu không phải cô bé chỉ mới bước chân tới Vô Hồi Đại Lục này, thì cô bé tuyệt đối sẽ không tha cho cái nha đầu thúi này!
Cư nhiên dám vũ nhục cô bé!
"Sơ nhi, không được vô lễ!" nam tử kia trừng mắt nhìn Hạ Sơ, sau đó mới chuyển hướng sang tiểu cô nương kia, mỉm cười mà nói: "Muội muội nhà ta tính tình có hơi kém một chút, xin cô nương đừng chấp! À phải, cô nương vì sao lại ngủ trên cây như thế?"