Edit: Sahara
"Nếu ngươi chỉ báo danh một hạng mục chiến đấu, nói không chừng Thiên Vân Quốc sẽ có cơ hội thoát khỏi kiếp lót đế vĩnh viễn, đáng tiếc, ngươi lại quá ngu xuẩn, đi báo danh luôn cả hạng mục thuần thú. Chẳng lẽ ngươi không biết, quy tắc xếp hạng của đại hội tranh tài chư quốc là dựa theo thành tích thấp nhất trong các hạng mục đã báo danh để xếp hạng hay sao?"
(Có nghĩa là một người báo danh thi hai mục, thành tích hạng mục nào thấp hơn thì sẽ lấy thành tích đó tính điểm vào trong đội ngũ của quốc gia đó.)
Đây cũng là lý do mà nhiều thiên tài như vậy, nhưng lại không có ai dám mạo hiểm đi báo danh hai hạng mục.
Vạn nhất tinh lực không đủ, không thể phát huy tốt, vậy chẳng phải là sẽ làm hại đến quốc gia của mình hay sao?
Nửa ngày sau, những thành viên khác trong đội ngũ của Thiên Vân Quốc cũng đã báo danh xong. Vân Lạc Phong cho những người đó ở tại chỗ chờ mình, bản thân thì dẫn theo Chung Linh Nhi đi đến điểm báo danh hạng mục y thuật.
Nhìn thấy một màn này, những người kia vừa mới yên tĩnh xuống lại bắt đầu làm ra những phản ứng mãnh liệt.
"Ông trời của ta! Nữ nhân này không phải đã báo danh xong hai hạng mục, bây giờ ngay cả hạng mục cuối cùng cũng không buông tha đó chứ?"
"Báo danh cả ba hạng mục? Nữ nhân này cho rằng bản thân là thần hay sao? Thật sự là muốn tham gia tỷ thí cả ba môn à? Nếu như cô ta thật sự báo danh, vậy cô ta khẳng định là một kẻ ngu ngốc không gì bằng, không có đầu óc, chỉ biết thể hiện!"
Không để cho những kẻ thốt ra những lời nói dơ bẩn khó nghe kia chờ đợi lâu, Vân Lạc Phong đã đi đến ngay trước điểm báo danh hạng mục y thuật rồi.
Giọng nói lười biếng của Vân Lạc Phong cất lên nhẹ nhàng, nhưng lại như một cây búa tạ, hung hăng đánh mạnh vào trong lòng những kẻ kia.
"Thiên Vân Quốc, Vân Lạc Phong!"
Ầm!
Đầu óc của mọi người nổ vang lên một tiếng, trước mắt bỗng như trống rỗng, bọn họ cứ như người ngốc mà nhìn Vân Lạc Phong, đã không thể nói nên lời nữa.
Từ xưa đến nay, người báo danh hai hạng mục còn chưa từng tồn tại.
Nhưng nữ nhân này.... Thật sự là ôm hết cả ba hạng mục vào người!
Trời ạ! Vị cô nương này rốt cuộc là có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể làm ra chuyện như thế này kia chứ?
"Ngu ngốc!"
Khâu Hoa Phi trào phúng mà nhìn Vân Lạc Phong: "Cái loại người ngu xuẩn giống như ngươi có thể làm gì được kia chứ? Sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận."
"Ta có hối hận hay không thì ta không biết, nhưng ta biết chắc Lam Tường Quốc các ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"
Vân Lạc Phong cong môi cười khẩy, ánh mắt đầy tà khí đảo qua khuôn mặt đang tức giận đến xanh mét của Khâu Hoa Phi, giọng điệu vừa cuồng vọng lại vừa kiêu ngạo không thôi.
Khâu Hoa Phi hừ lạnh một tiếng: "Hừ, chúng ta cứ chờ mà xem!"
Dứt lời, hắn ta lướt qua bên cạnh Vân Lạc Phong mà đi, vốn dĩ muốn nhân cơ hội đi đến trước mặt Vân Lạc Phong mà tính kế cô thêm một phen, nhưng lại chợt nhớ đến thủ đoạn âm hiểm của Vân Lạc Phong, nên đành phải đem tất cả lửa giận vừa mới nảy sinh nghẹn ngược trở lại xuống bụng.
Tiếp theo sau, Chung Linh Nhi cũng đã báo danh xong, yên lặng mà trở lại bên cạnh Vân Lạc Phong.
"Đi thôi! Chúng ta trở về nghỉ ngơi!"
Vân Lạc Phong nhún vai, đi thẳng về dịch trạm.
Lúc này đây, Vân Lạc Phong lại không có nhìn thấy, sau khi tất cả mọi người rời đi, một đôi con ngươi thanh lãnh trước sau chưa từng rời mắt khỏi người cô, mãi cho đến khi cô đã đi khuất dạng rồi mà ánh mắt kia vẫn không có cách nào thu hồi trở về.
Tiêu Ngọc Thanh khoác lên người bộ trường màu xanh đen, sau khi những người khác đều đã rời đi, trên khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh của hắn hơi hơi lộ ra một cảm xúc phức tạp, trong đôi mắt lại dâng lên sự ảm đạm.
Mẫu thân chết, hắn vốn dĩ phải hận người nữ tử đã hại chết mẫu thân của mình mới đúng, nhưng tại sao khi một lần nữa gặp lại người này, hắn lại không có cách nào hận được....
_________
"Chủ nhân, vừa rồi tại sao người lại không có báo ra thực lực thật sự của chính mình?"
khi Vân Lạc Phong chậm rãi đi vào trong sân của dịch trạm, thì từ trong linh hồn bỗng vang lên giọng nói thắc mắc đầy khó hiểu của Hỏa Hỏa.
Lần này, không đợi Vân Lạc Phong lên tiếng, Tiểu Mạch đã thay thế cô trả lời câu hỏi này của Hỏa Hỏa.
"Ngu ngốc, thật sự là không biết làm sao mà ngươi có thể sống được nhiều năm trên đại lục này như vậy mà còn chưa bị người ta lừa đi mất? Chủ nhân đây là đang giả vờ yếu đuối trước kẻ địch, làm cho những đối thủ dự thi khác thiếu cảnh giác! Huống chi, một Thiên Linh Giả cao giai đã đủ khiến cho người khác không dám xem thường chủ nhân rồi, chủ nhân tất nhiên là không cần phải báo ra thực lực thật sự của mình làm gì!"
Tiểu Mạch hừ hừ, hiển nhiên là đối với sự ngu xuẩn của Hỏa Hỏa rất là khinh thường nhìn đến.