TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1185: Người quen của Hỏa Hỏa (1)

Edit: Sahara

Cũng chính vì đã thu Lâm Nhược Bạch làm đồ đệ, cho nên bây giờ Vân Lạc Phong mới phải gánh trách nhiệm lo lắng cho Lâm Nhược Bạch.

Nhưng nếu Lâm Nhược Bạch và Vân Lạc Phong chỉ có quan hệ là hai người xa lạ, vậy liệu Vân Lạc Phong có liều hết tất cả để cứu lấy Lâm Nhược Bạch như hiện giờ hay không?

Đáp án khẳng định là không?

Tuy nhiên, hiện tại, mặc kệ tiểu Bạch  gặp phải nguy hiểm gì, dù liều cả tính mạng thì Vân Lạc Phong cô cũng phải bảo vệ an toàn cho tiểu Bạch.

Tiểu Mạch thở dài một tiếng: "Được rồi, ta nói thật vậy, A Lạp Lôi hiện tại mới sáu tuổi, hơn nữa bé cũng không biết được thân phận thật sự của mình, nhờ vậy mới không có bị cường giả truy sát. Nhưng, đợi thêm hai năm nữa, mùi hương trên người bé sẽ nồng đậm hơn, lúc đó, muốn không bị cường giả đuổi giết cũng khó!"

Vân Lạc Phong lại uống một ngụm trà, nhướng mày nói với Tiểu Mạch: "Cho nên, ngươi đang cố gắng thuyết phục ta cùng bị đuổi giết chung với tiểu nha đầu kia?"

"Chủ nhân, người vu oan cho ta a~!" vẻ mặt Tiểu Mạch đầy ủy khuất: "Ta là vì muốn tốt cho người, một sự tồn tại thần kỳ như vậy, chẳng lẽ người không muốn có được sao?"

Đối với lời nói dụ dỗ này của Tiểu Mạch, Vân Lạc Phong nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã phun ra hai chữ.

"Không muốn!"

"Chủ nhân.... " Tiểu Mạch có chút bất lực: "Kỳ thực, ta cũng là đồng tình với A Lạp Lôi, bé thân là Hình Nhân Quả, cho dù về sau không bị các cường giả truy sát, thì cũng chỉ có thể sống được đến mười tuổi! Trừ phi.... Trừ phi trước khi tròn mười tuổi, bé có thể đạt đến cảnh giới Thánh Linh Giả! Đương nhiên, bằng vào thực lực của bé là không thể nào làm được, trừ phi là chủ nhân chịu giúp đỡ cho bé."

Vân Lạc Phong đứng dậy, thần thái lười biếng quăng cho Tiểu Mạch bốn chữ: "Tắm rửa đi ngủ!"

Mắt thấy Vân Lạc Phong xoay người đi về phía giường, Tiểu Mạch liền nôn nóng không thôi: "Chủ nhân, người không muốn chữa khỏi cho tay của mình hay sao? Ngoại trừ nước thánh của Thánh Nữ Tộc, thì vẫn còn một thứ thuốc dẫn hữu dụng khác, có thể chữa lành được cánh tay phải của người, trước giờ ta không nói cho người biết, là bởi vì thứ thuốc dẫn này quá khó để tìm được!"

Quả nhiên, lời này của Tiểu Mạch đã thành công làm cho Vân Lạc Phong dừng bước, tuy nhiên, cô không có quay đầu lại, vẫn đưa lưng về phía Tiểu Mạch mà nghe hắn nói.

"Thuốc dẫn kia chính là nước sốt của Hình Nhân Quả!"

Vân Lạc Phong quay đầu lại, tầm mắt dừng trên người Tiểu Mạch: "Nước sốt?"

"Không sai!" Tiểu Mạch gật gật đầu: "Nước sốt này chính là nước mắt của A Lạp Lôi!"

Ngón tay Vân Lạc Phong khẽ vỗ vỗ cằm, ánh mắt chợt lóe một cái: "Ngươi sẽ không lại hố ta đó chứ?"

Khuôn mặt Tiểu Mạch tối sầm lại.

Tại sao lúc nào mình nói thật thì chủ nhân cũng đều không tin vậy?

Chẳng lẽ hắn thiếu uy tín đến như thế sao?

"Chủ nhân, ta đảm bảo, lần này ta tuyệt đối không có giấu giếm người bất cứ chuyện gì!"

Vân Lạc Phong quét mắt nhìn Tiểu Mạch: "Trước cứ xem tình huống đã rồi nói sau, nếu như kẻ địch mà A Lạp Lôi kéo đến còn phiền phức hơn Thánh Nữ Tộc, thì chẳng thà ta đến Thánh Nữ Tộc lấy nước thánh còn tốt hơn...."

Tiểu Mạch cúi đầu, khẽ thở dài, xem ra trước mắt cũng chỉ đành như vậy....

_____

Ba ngày sau.

Trên quảng trường của học viện, vô số người đang châu đầu ghé tai nhau, vừa tò mò vừa nghị luận sôi nổi.

"Khụ khụ!"

Một tiếng ho khan đột ngột vang to lên, trong tích tắc đã khiến cho toàn bộ quảng trường im lặng như tờ.

"Lần này, khảo hạch dành cho mọi người chính là, phải tiến vào Táng Thần Sơn và ở trong đó bảy ngày. Sau bảy ngày, nếu có thể bình an rời khỏi Táng Thần Sơn thì có thể thông qua khảo hạch, ngược lại, sẽ bị loại khỏi học viện."

"Đương nhiên, các ngươi không cần phải lo lắng việc bản thân gặp nguy hiểm, nếu như có nguy hiểm, sẽ có người đến cứu các ngươi."

Sau khi lời của lão giả vừa dứt, đám đông bên dưới chợt bùng nổ.

Táng Thần Sơn, nghe nói ở trong đó hung hiểm dị thường, ngay cả thần cũng phải táng thân tại đó, đặc biệt là chỗ cao nhất trong Táng Thần Sơn, e là ngay cả các vị trưởng lão của học viện cũng không dám đặt chân tới.

Cũng may, học viện chỉ bắt bọn họ ở trong đó bảy ngày, mà không có bắt bọn họ làm thêm nhiệm vụ nào khác.

Như vậy, khi vào đó rồi, bọn họ chỉ cần tìm một chỗ an toàn đợi qua hết bảy ngày là ổn.

Đọc truyện chữ Full