TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng
Chương 1235: Phong ba không ngừng (10)

Edit: Sahara

Khóe miệng Tiểu Mạch co rút, gặp phải loại nam nhân keo kiệt như Vân Tiêu, xem như là cô ta xui xẻo.

Phịch!

Ngay lúc Diêu Mộng Kỳ cho rằng Vân Tiêu sẽ rời đi, thì chân của Vân Tiêu lại đá một cái vào lưng của cô ta, Diêu Mộng Kỳ bị bất ngờ nên không kịp phòng bị, cả người ngã quỵ xuống đất, cả khuôn mặt vừa vặn cấm vào bãi thức ăn mà cô ta vừa nôn mửa. (*Sa: ta vừa mới ăn cơm xong!! =.=)

"Cha..... Người lại muốn làm gì nữa vậy?"

Vân Tiêu trầm ngâm hết nửa ngày, cuối cùng nói: "Ta vừa nhớ ra, mẹ của ngươi không thích có người làm bẩn nơi ở của nàng, đợi đến lúc nàng trở về mà biết được, khẳng định là sẽ tức giận, vì thế, ngươi giám sát ả, bắt ả liếm sạch sẽ chỗ này đi!"

Lời này rơi vào tai Diêu Mộng Kỳ, cô ta còn cho rằng Vân Tiêu vẫn còn ôm hy vọng nữ nhân bội bạc kia sẽ trở về.

Tuy nhiên, ý trong lời nói của Vân Tiêu chính là buổi tối khi Vân Lạc Phong trở về biết được thì sẽ tức giận.

"Cha, người vừa nói, điểm tâm bị ả ta ăn vào quá lãng phí, muốn ả ta nôn ra, đúng không? Nhưng bây giờ người lại bắt ả ăn vào, vậy không phải cũng giống như để cho ả nhấm nháp đồ ăn của người hay sao?" Tiểu Mạch cảm thấy thật là hết biết nói gì với Vân Tiêu luôn rồi.

Vân Tiêu suy nghĩ, nói: "Lôi ả ra ngoài, bắt ả nôn ở bên ngoài, như vậy mẹ ngươi sẽ không tức giận!"

Thời khắc này, Tiểu Mạch bất giác lại cảm thấy có chút đồng tình với Diêu Mộng Kỳ.

Đắc tội với Vân Tiêu, thì cô ta đã được định sẵn là không có kết cục tốt rồi.

Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Diêu Mộng Kỳ đang muốn bò dậy, hắn đột ngột nâng chân lên dẫm mạnh lên đầu của Diêu Mộng Kỳ, cưỡng bách Diêu Mộng Kỳ phải liếm sạch hết những thứ kia.

Cho dù đây là những thứ do chính Diêu Mộng Kỳ nôn ra, thì vào lúc này cô ta vẫn cảm thấy dạ dày của mình như sông cuộn biển gầm, ghê tởm đến cực điểm.

"Cha, vậy sau khi ả ta nôn hết ra rồi, có cần giết ả luôn không?" Tiểu Mạch đưa ngón tay lên làm động tác cứa ngang cổ mình, đáy mắt hiện lên một chút giảo hoạt.

Lời nói tàn nhẫn phát ra từ trong miệng Tiểu Mạch chẳng khác gì việc giết một mạng người cũng đơn giản như việc ăn cơm vậy.

"Máu của ả sẽ làm dơ sân, mẹ ngươi không thích!" Vân Tiêu nhíu nhíu mày: "Cho nên, chúng ta cứ cắt đứt gân tay gân châm của ả, rồi ném ả ra ngoài là được!"

"Dạ!" Tiểu Mạch tỏ vẻ vô cùng tán đồng: "Chân của ả thích lén chạy vào nhà người khác, tay của ả thích bóc trộm đồ ăn của nhà người khác, vậy thì giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng cứ phế hết đi!"

Cuộc đối thoại của hai người, càng làm tâm Diêu Mộng Kỳ thêm rét lạnh.

Cô ta tự hỏi đời này gặp qua nam nhân không ít, nhưng loại lãnh khốc tuyệt tình thế này thì lại là lần đầu tiên.

"Không! Ta không muốn! Cầu xin các người hãy thả ta đi!"

Diêu Mộng Kỳ khóc lóc cực kỳ thê thảm, thanh âm kia thập phần bi thương, chọc cho người ta thương tiếc.

Nếu cô ta chỉ là lẻn vào nhà thôi thì Vân Tiêu cũng đã không tàn nhẫn đến như vậy, chỉ tiếc.... Diêu Mộng Kỳ này đầu tiên là ăn vụng thức ăn mà Vân Tiêu nấu cho Vân Lạc Phong, sau đó lại còn suy tâm vọng tưởng đối với Vân Tiêu.

Dù chỉ là một trong hai chuyện trên thôi thì Vân Tiêu đã không dễ dàng bỏ qua rồi, nói gì đến chuyện cô ta lại phạm phải cả hai.

Vân Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn đến Diêu Mộng Kỳ một cái nào, hắn túm lấy cổ áo sau gáy Diêu Mộng Kỳ, một đường xách thẳng cô ta ra ngoài, mặc cho đối phương có gào khóc thế nào thì sắc mặt của Vân Tiêu cũng chưa từng thay đổi.

Hắn đã hứa với nàng!

Phàm là có bất kỳ cành hoa đào nào nở quanh hắn, hắn đều sẽ tự tay bẻ gãy, một nhánh cũng không chừa!

________

Trong học viện Tây Châu.

Trước đó, bởi vì Vân Lạc Phong đột ngột bộc lộ thực lực thật sự mà làm cho trên dưới học viện nhấc lên một hồi gió lốc, tiếp theo sau, lại có một cơn lốc khác càng mãnh liệt hơn thổi qua.

Nghe nói, học sinh xếp hạng thứ chín trong bảng chữ Thiên, Diêu Mộng Kỳ, vừa mới bị người ngoài cắt đứt hết gân tay gân chân, hiện tại đã trở thành một phế nhân.

Thời điểm biết được chuyện này, sư phụ của Diêu Mộng Kỳ giận đến tím mặt, ông ta thề nhất định phải bắt được cả nhà kẻ đã phế đi tay chân của đồ đệ mình.

Thế nhưng.....

Đối mặt với sự truy vấn của sư phụ, Diêu Mộng Kỳ lại làm như không nghe thấy gì cả, suốt ngày cứ ngây ngây ngốc ngốc mà giương mắt nhìn lên xà nhà, trong mắt chỉ có một mảnh ngây dại.

Chuyện không chỉ có vậy, giữa lúc mọi người còn đang khiếp sợ bàng hoàng không thôi, thì lại có thêm một tin tức chấn động khác truyền ra.

Nghe nói, tay chân của Diêu Mộng Kỳ không sạch sẽ, lén lút lẻn vào nhà của người ta, hơn nữa còn ăn cắp đồ đạt trong nhà, cho nên mới bị người ta phế hết tay chân.

Còn về việc là ai phế đi Diêu Mộng Kỳ, thì lại không có người nào quan tâm.

Đọc truyện chữ Full