Edit: Sahara
"Khụ!"
Long Nham lại ho mấy tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, gương mặt già nua trắng bệch không còn chút máu.
Lão dùng sức đẩy Long La ra, quát lớn: "Đại tiểu thư, đi mau!"
Đứng dậy, lảo đảo bước đi về phía trước, thiếu chút nữa lại ngã xuống, nhưng thân hình vẫn vững vàng như cũ, bóng lưng già nua như một tòa Thái Sơn.
"Đi?" Thần sắc Dư Thiên vẫn thản nhiên như cũ, đáy mắt lạnh lùng: "Chỉ e các ngươi không có cơ hội này!"
Khi khí thế trên người Dư Thiên càng lúc càng lớn, thì thiên địa chợt biến sắc, nhật nguyệt vô quang, giống như bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây đen, làm những người đứng dưới đất cũng cảm nhận được áp lực nặng nề.
Vân Tiêu bảo vệ chặt chẽ Vân Lạc Phong trong lòng mình, cảnh giác nhìn chằm chằm Dư Thiên.
"Tiểu Trùng Trùng, Vân Dực, cả Tiểu Mạch nữa.... Mấy người các ngươi lập tức mang theo Mục Thanh Phi và Long La trở vào ảo cảnh."
Dưới khí thế này của Dư Thiên, Vân Lạc Phong cảm nhận được mùi nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Hiện tại, chuyện nàng có thể làm chính là giảm thương vong đến mức thấp nhất.
"Chủ mẫu!" Tiểu Trùng Trùng mím môi, mặt đầy vẻ không cam tâm tình nguyện.
Tiểu Trùng Trùng_nó ham sống sợ chết không sai, thế nhưng, khi chân chính đối mặt với nguy hiểm, nó vẫn không muốn bỏ lại mấy người Vân Lạc Phong.
Vân Dực có chút khó xử, hiển nhiên cũng không muốn lâm trận bỏ trốn.
"Chủ nhân, thuộc hạ là con rối...."
Vân Dực chần chừ nửa buổi mới nói bằng giọng khô khốc...
Con rối là bất tử bất diệt, không biết đau đớn.
Nhưng...
Nếu con rối bị nghiền nát thành tro thì dù Vân Lạc Phong có bản lĩnh thông thiên cũng không thể cứu được nó.
"Trở vào, đây là mệnh lệnh!" Vân Lạc Phong hạ lệnh quả quyết dứt khoát, không cho cãi lại.
Những linh thú khác cũng không cam lòng quay trở vào, tất cả đều đứng phía sau Vân Lạc Phong.
"Nếu chỉ có ta và Vân Tiêu, ta có thể nắm chắc hai người chúng ta sẽ bình yên vô sự, nhưng nếu các ngươi ở lại, ta sẽ phân tâm."
Giọng điệu Vân Lạc Phong nghiêm khắc, làm chúng linh thú kinh ngạc, rồi lại ủy khuất không thôi.
Nhưng... Chúng cũng biết lời Vân Lạc Phong nói chính là sự thật.
Tiếp theo, không còn ai kháng nghị, bọn họ giữ lấy Mục Thanh Phi và Long La còn chưa hiểu chuyện gì quay vào ảo cảnh.
Đồng dạng, Cương Thiết Liệt Diễm quân đoàn cũng nhận lệnh quay vào...
Cả con đường lúc này chỉ còn lại đám Thần Quân vây bắt Tiểu Trùng Trùng lúc đầu, hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu, còn có Phong Cẩm quốc sư, cũng chính là chuyển thế của Tuyệt Thiên....
Còn về đám Tổ Long...
Vân Lạc Phong nhìn Long Nham, hỏi: "Ông có nắm chắc có thể đánh bại lão ta hay không?"
Vân Lạc Phong dùng linh hồn truyền âm để nói, làm cho Long Nham nhất thời kinh ngạc, Long Nham quay sang nhìn Vân Lạc Phong với ánh mắt phức tạp, trả lời: "Vừa rồi lão phu đã báo với tộc trưởng chúng ta, tộc trưởng đang trên đường đến đây, điều lão phu cần làm lúc này chính là kéo dài thời gian."
"Vừa rồi lão phu bảo đại tiểu thư rời đi, chính là vì sợ tộc trưởng còn chưa tới kịp thì đại tiểu thư đã gặp phải nguy hiểm..."
Kéo dài thời gian?
Ánh mắt Vân Lạc Phong khẽ trầm xuống, tầm mắt dần dần chuyển hướng về phía Vân Tiêu.
"Giao cho ta!"
Vân Tiêu cầm tay Vân Lạc Phong, kiên định nói: "Ta sẽ không để nàng hứng chịu nguy hiểm."
Một câu giao cho ta của Vân Tiêu làm lòng Vân Lạc Phong vô cùng ấm áp, khóe môi nàng cong lên thành nụ cười dịu dàng.
"Được! Ta tin chàng!"
Nàng tin tưởng Vân Tiêu.....
Càng tin tưởng, chỉ cần có người đàn ông này ở đây, bất luận là nguy hiểm gì cũng đều được hóa giải.
Vân Tiêu chậm rãi thu hồi tầm mắt dừng lại trên người Vân Lạc Phong về, lúc nhìn sang Dư Thiên thì ánh mắt đã biến thành lãnh khốc tuyệt tình, gương mặt đã lạnh nay lại càng lạnh hơn.