*Đón gió tẩy trần: Bữa tiệc chào mừng một người thân, người bạn từ xa trở về.
Mất chứng minh nhân dân, đối với cuộc sống túng thiếu vội vã xin việc làm như Vân Thi Thi, càng lửa cháy đổ thêm dầu.
Mất chứng minh nhân dân ngày thứ hai, một lần nữa cô đi làm lại chứng minh. Nhưng đám cảnh sát nhân dân thật sự quá lười biếng, lại kéo dài thời gian. Cứ lấy cớ còn nhiều việc mãi.
Một cái chứng minh thôi mà 2 ngày nay đến còn chưa làm xong. Cô ở cục cảnh sát thiếu chút nữa bùng nổ rồi.
Cô thử phỏng vấn mấy công ty, họ đều lấy lý do không có chứng mình thư nên không thể tuyển.
Tất nhiên cô không nói với Vân phụ chuyện này, nhưng không biết ông nghe được từ ai vụ cô bị công ty sa thải. Lại không biết vì lí do gì, ông cái gì cũng không nói chỉ là cho cô tiền để trang trải.
Một người bạn tốt của cô vừa mới về nước _ Tiếu Tuyết biết việc này, liền rộng rãi cho cô mượn một số tiền. Giúp cô vượt qua tình cảnh trước mắt.
Tiếu Tuyết là người bạn thân cô kết bạn ở cao trung*, thân như chị em vậy.
*Cao trung: Trung học phổ thông.
Lúc ấy, Vân Thi Thi mang thai sinh con là tin tức mọi người truyền lời nhau ở trường. Ai cũng nghi ngờ cô được bao dưỡng, chỉ có Tiếu Tuyết vẫn tin tưởng cô.
Hai người hứa với nhau sẽ xuất ngoại du học, nhưng trong nhà Vân Thi Thi có chuyện nên không đi được. Lần đó, Tiếu Tuyết hận chết cô, càng không để ý đến cô nữa.
Cuối cùng hiểu lầm mới hóa giải.
Hiện giờ Tiếu Tuyết về nước, Vân Thi Thi mang theo Hữu Hữu đến chỗ bạn thân đón gió tẩy trần.
Vừa thấy mặt, Tiếu Tuyết liền lệ nóng doanh tròng ôm cô vào lòng, ôm chặt.
Ba năm không gặp, nhớ mong cùng cảm động làm Vân Thi Thi không khỏi ướt át hốc mắt.
Tiếu Tuyết đang muốn lên án bạn mình vì lúc trước lỡ hẹn. Bỗng nhiên nhìn thấy Hữu Hữu đứng bên cạnh.
Trong nháy mắt, Tiếu Tuyết mắt ngốc lăng chớp chớp hồi lâu. Nhìn đứa bé đáng yêu đến kinh ngạc.
Cứ nghĩ, cô đã thấy nhiều việc trên đời nhưng lại bị hạ gục trước bé con Hữu Hữu dung nhan tuấn mỹ non nớt kia!
Đặc biệt là đôi mắt trong sáng như nước, đuôi mắt cong cong, ý cười ấm áp nhu hòa. Thật là, làm tim Tiếu Tuyết mềm nhũn!
"A! Trời ạ! Tiểu bảo bối thật đáng yêu quá đi!"
Tiếu Tuyết ngồi xổm xuống, hôn chốc chốc lên gò má trắng nõn của Hữu Hữu. Hận không thể đè bé vào lòng xoa mấy cái.
Cô hỏi Vân Thi Thi: "Này? Thi Thi, bé này là em ruột cậu à?"
Vân Thi Thi cười cười, ngay sau đó giải thích: "Không phải! Giới thiệu một chút, đây là Vân Thiên Hữu, là con trai mình." Dừng một chút, cô nhìn Hữu Hữu nói: "Hữu Hữu, mẹ có cùng con nhắc đến rồi đấy. Đây là dì Tiếu."
Vẻ mặt Tiếu Tuyết kinh ngạc,nói:"Cái gì? Cậu nói gì cơ?"
Hữu Hữu vẻ mặt ưu nhã cười ôn nhu, thay mẹ mình trả lời:" Dì Tiếu, con chào dì! Dì là bạn mẹ con, dì cũng có thể kêu con là Hữu Hữu ~."
Con trai? Mẹ? Có lầm hay không……
Tiếu Tuyết nháy mắt có chút há hốc mồm, nhìn hai người trước mặt so sánh. Tiểu bánh bao với cái miệng phấn nộn kia đúng là giống với nụ cười nhợt nhạt của Vân Thi Thi lắm.
Cô vẫn tưởng rằng, Vân Thi Thi mang thai sinh con chỉ là tin vịt. Không ngờ lại là sự thật, trong lúc nhất thời không biết nên tiêu hóa như thế nào!
A? Nhưng không đúng rồi! Đứa bé này nhìn nghiêng nhìn dọc cũng chỉ 6 -7 tuổi. Tính thời gian một chút, đại khái thời gian sinh đứa bé này cũng chính là một năm trước khi du học!
Vân Thi Thi bất đắc dĩ cười, nói:" Chuyện này nói sau, đi ăn cơm trước đã."