"Anh Mộ, anh nghĩ tôi là loại người nào? Một món hàng có kỳ hạn có thể định giá rõ ràng sao? Xin lỗi! Tôi không phải loại người đấy! Tôi cũng không ham tiền của anh!”
Nói xong, cô dùng sức giãy giụa muốn tránh khỏi anh.
Ở trong mắt Mộ Nhã Triết, cô càng chống cự lại là một thủ đoạn khác.
Người phụ nữ này còn biết đến chiêu lạt mềm buộc chặt*, khơi mào ham muốn chinh phục của đàn ông sao?
* Câu này mình hiểu là ý chỉ những người phụ nữ khó chinh phục. Thì người đàn ông càng muốn tìm hiểu, càng muốn chinh phục người phụ nữ đó.
Cô nói không cần tiền, vậy tối hôm qua là gì!
Người đàn ông kia mua cô 20 vạn, anh đưa gấp trăm ngàn lần còn chưa đủ tôn trọng cô ta?
"Nếu cô ngại tiền không đủ, cô cứ nói thẳng. Cô muốn cái gì, tôi cũng đều có thể đáp ứng! Không cần dùng lời nói dối vụng về này!" Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt.
"Tôi không cần! Dù là biệt thự hay căn nhà lớn. Ngài còn nghĩ tôi chưa thấy sao?" Vân Thi Thi nhịn xuống ủy khuất nước mắt, cười lạnh nói: "Tất cả tôi đều không cần! Ngài tự để lại cho bản thân đi."
"Vậy tối hôm là gì! Cô nếu là người phụ nữ trong sạch, thì sao lại cùng người khác lăn trên giường?"
Mộ Nhã Triết tàn nhẫn cười: "Người ta ra giá 20 vạn mua 1 đêm của cô. Tôi ra 200 vạn, 2000 vạn, đối với cô đã là ban cho lớn lao rồi!"
Nhớ đến tối hôm qua, nếu không phải là anh thì cô đã cùng với tên xa lạ kia sẽ tạo một quang cảnh như thế nào đây?
Điên loạn, mây mưa tình dục. Rõ ràng là người phụ nữ vì tiền mà không từ thủ đoạn. Vì cái gì còn ở trước mặt anh giả vờ thanh cao?
Ban cho?
Vân Thi Thi nghe vậy, lại sửng sốt, cứng đờ như đá!
Tối hôm qua... Cô không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhớ mơ hồ có một người đàn ông thân hình tuấn mỹ, tỉnh lại cả người đau nhức. Cô không còn là một đứa bé nữa, cô biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng dù ra sao thì đây chỉ là ngoài ý muốn, cũng không tới phiên người đàn ông này cao ngạo chất vấn cô! Anh ta tự cho mình là ai, là cảnh sát à?
Chẳng lẽ chỉ bởi cái chuyện ngoài ý muốn này, anh ta liền phán cô tội tử hình. Chắc chắn cô là loại người thấy tiền sáng mắt?
Hay là... Trong mắt anh ta, cô chính là người phụ nữ đê tiện?
"Sao nào? Chẳng lẽ cô muốn tôi đối với cô mang ơn đội nghĩa?"
Vân Thi Thi cười lạnh, khuân măt nhỏ nhắn trắng bệch. Đôi mắt luôn xinh đẹp trong suốt, giờ phút này lại phủ màu đen ảm đạm không ánh sáng: "Thì ra, tổng giám đốc Mộ muốn mua tôi."
Mộ Nhã Triết dù bận nhưng vẫn thoải mái ôm cổ cô, thổi ngụm gió vào lỗ tai: "Bằng không thì lý do gì? "
"Vì sao muốn mua tôi?" Vân Thi Thi tỏ vẻ bình tĩnh mà cười: "Tổng giám đốc, thân phận anh quyền cao chức trọng, tuấn tú lịch sự. Ở xung quanh anh, chắc không thiếu phụ nữ nhỉ?"
Ý cười trên mặt Mộ Nhã Triết ngừng lại.
Anh cắn nhẹ môi mình, trong mắt một tia căng chặt.
Ở thành phố này, quyền anh ngập trời bên người đúng là không thiếu phụ nữ. Đám tiểu thư con nhà giàu càng không thiếu. Nếu anh muốn người nào thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng... Cố tình thân thể anh lại chỉ đối với người phụ nữ này phản ứng nhiệt liệt nhất.
Chỉ cần tới gần cô, cả người liền nóng cháy lên. Muốn độc chiếm cô, dục vọng anh như lửa cháy cơ hồ muốn đốt đi lý trí.
Những phụ nữ khác, anh không phản ứng nhiệt liệt như thế.
Vân Thi Thi thấy anh im lặng không nói, cô lạnh lùng cười: "Tổng giám đốc, tôi thật đáng giá để ngài mua sao?"
Mộ Nhã Triết thâm thúy cười: “Bao nhiêu?”
"200 triệu.” Cô vừa mở miệng, đó là giá trên trời.