TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 485: Vừa lòng em

Điều này làm Tiền Thiếu Hoa rất lo lắng!

Giờ phải làm sao đây?

Hạng mục đầu tư này, cứ kéo dài thêm một ngày là sẽ lại có thêm tổn thất!

Ông ta đã nhiều lần khẩn cầu Vân Thi Thi nhưng cô cũng chỉ thờ ơ nói lại: "Nếu như anh đã tới xin lỗi tôi, thì tôi cũng tha lỗi cho anh, nhưng còn việc nói hộ anh với Mộ Nhã Triết, việc này tôi không làm được!

"Vì sao?" Tiền Thiếu Hoa kêu lên sợ hãi, vội vàng hỏi lại: "Lẽ nào, cô Vân thấy tôi không đủ thành ý sao?"

Vân Thi Thi nhức đầu nói: "Tôi và Mộ Nhã Triết không có quan hệ như anh nghĩ, lời nói của tôi đối với anh ta không có giá trị mấy, anh đánh giá tôi quá cao rồi!"

Nói xong, cô liền bỏ đi.

Tiền Thiếu Hoa cả kinh vội giữ lại, sắc mặt không còn chút bình tĩnh nào nữa, quẫn bách tới nỗi như sắp bật khóc vậy, khẩn cầu: "Ôi, bà cô của tôi ơi! Cô mà không có lực ảnh hưởng gì đối với giám độc Mộ sao? Cô đang nói đùa với tôi sao? Giám đốc Mộ ép tôi vào đường cùng như vậy không phải vì tôi từng có ý đồ không nên có đối với cô sao? Ôi! Nhắc tới điều này, là tôi sai, tôi đáng chết, đáng chết!"

Tiền Thiếu Hoa vừa chắp tay, vừa luôn miệng: "Tâm ý của Giám đốc Mộ đối với cô như thế nào! Xin cô hãy tin tôi đi, cô chỉ cần nói một câu là có thể cứu vớt tôi khỏi nước sôi lửa bỏng rồi! Cầu xin cô mà!"

"Ông chủ Tiền, đừng nói nhiều vô ích, tôi tự biết, tôi không có năng lực khiến Giám đốc Mộ đổi ý đâu." Dứt lời, Vân Thi Thi tránh hắn ra rời đi.

Tiền Thiếu Hoa ở đằng sau mất bình tĩnh tới nỗi giậm mạnh chân xuống.

Vân Thi Thi cứ nghĩ rằng dứt khoát từ chối ông ta là xong chuyện, thật không ngờ, suốt hai ngày sau đấy, Tiền Thiếu Hoa cứ liên tục bám theo cô, nửa bước không rời.

Ngay cả lúc về nhà, cô nhìn thấy có một chiếc xe cứ nằng nặc bám theo sau, không cần đoán cũng biết đấy nhất định là Tiền Thiếu Hoa!

Vân Thi Thi cảm thấy bị làm phiền, liền xuống xe.

Xe phía sau cũng dừng lại ở bên đường, Tiền Thiếu Hoa từ trong xe bước xuống, Vân Thi Thi còn chưa mở miệng đã thấy hắn vội vàng chạy lại "Thụp" một tiếng quỳ mọp xuống.

Vân Thi Thi giật nảy mình.

Tiền Thiếu Hoa trầm giọng nói: "Cô Vân, tôi van xin cô, van xin cô! Đây là lần cuối cùng, xin cô giúp tôi, chỉ cần thay tôi xin với tổng giám đốc Mộ một câu, tôi mặc kệ kết cục như thế nào, tôi cũng sẽ không bám theo cô nữa!"

Vân Thi Thi cũng bị ông ta hành hạ đến phiền phức, vì vậy nói: "Được rồi, tôi đáp ứng ông, ông đừng theo sau tôi nữa đấy!"

Tiền Thiếu Hoa kích động rơi nước mắt, hận không thể quỳ gối dập đầu cảm tạ với cô.

Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói: "Ông đừng có như vậy, đứng lên đi! Tôi phải về nhà rồi, ông cũng đừng theo nữa!"

Khi về đến nhà, đã tám giờ rồi.

Vừa đẩy cửa bước vào, Vân Thiên Hữu đang ngồi đọc sách trên ghế salon liền vui mừng chạy lại nhào vào ngực cô.

"Mẹ! Mẹ lại về trễ rồi, Hữu Hữu chờ người lâu lắm rồi!"

Vân Thi Thi hơi ngượng ngùng, vuốt tóc cậu, sắc mặt hơi mệt mỏi nói: "Xin lỗi Hữu Hữu vì ngày hôm nay mẹ đã về trễ nhé!"

"Không đúng, ngày nào mà mẹ chẳng về trễ!" Vân Thiên Hữu kiễng chân đỡ lấy áo khoác với túi sách của cô, để gọn sang một bên, rồi nói: "Cơm đã nấu xong rồi, nhưng chắc là nguội rồi, để con hâm nóng lại, xong ngay thôi mà!"

Đợi mãi cô mới về, cơm nước nóng hổi, giờ cũng đã nguội rồi.

Vân Thi Thi ngồi ở trước bàn, nhìn mâm cơm ba món ăn một món canh, mặc dù cũng không phải là phong phú, nhưng hương sắc vị thì đầy đủ làm cô rất cảm động.

"Hữu Hữu, vất vả rồi!"

Đọc truyện chữ Full