TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 510: Quét sạch tội nghiệt (1)

"Được rồi, tôi không muốn nghe anh nói nhảm nữa! Trước khi tôi nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này thì anh tuyệt đối phải giữ kín miệng! Tôi không muốn bất cứ người nào biết chuyện tôi có thai! Bây giờ chúng ta ngồi cùng một thuyền, anh đừng hòng giở thủ đoạn gì."

Ngải Luân cười khổ một tiếng, vẫn không nói gì, mặt không đổi sắc lên xe.

Mộ Uyển Nhu ngồi trên xe, dọc đường đi đều cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

...

Xe Bentley chậm rãi lái vào bãi đậu xe của công ty giải trí.

Lý Hàn Lâm xuống xe, đi tới chỗ ngồi phía sau, mở cửa ra.

Vân Thiên Hữu xuống xe, Lý Hàn Lâm cúi người, ôm lấy cậu.

Cậu bé ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tòa nhà công ty giải trí cao lớn, thấp giọng nói: "Chuyện của người phụ nữ kia đã điều tra xong rồi sao?"

"Đã điều tra xong rồi!"

"Vào đi thôi!"

Lý Hàn Lâm gật đầu một cái, ôm Vân Thiên Hữu đi vào tòa nhà công ty giải trí.

Trên đường, nhân viên công ty thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ với ánh mắt kinh ngạc, thư ký đi ngang qua nhìn thấy Lý Hàn Lâm ôm một cậu bé diện mạo thanh tú thì trong lòng kinh ngạc, vui mừng hỏi: "Quản lý Lý, ông đã tới rồi! A, đứa bé này thật là đáng yêu! Là gì của ông thế ạ?"

Vân Thiên Hữu không vui cau mày, nhàn nhạt mở miệng: "Thời gian làm việc còn có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện phiếm sao?"

Lý Hàn Lâm lập tức trách mắng: "Đi làm việc đi, đừng nói nhiều!"

Vị thư ký kia kinh ngạc một hồi, lập tức vội vàng quay trở lại chỗ ngồi.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc, đứa bé này nhìn qua còn rất non nớt, giống như là còn chưa dứt sữa, thế mà mở miệng lại có khí thế bức người như vậy?

Vẻ thành thục không giống như của một đứa bé!

Lý Hàn Lâm ôm Vân Thiên Hữu vào phòng làm việc, đặt cậu ở trên ghế, Vân Thiên Hữu tao nhã ngả người về phía sau, ánh mắt lướt qua, quan sát khắp phòng.

Từ sau khi nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần công ty giải trí, đây là lần đầu tiên cậu đi vào tòa nhà công ty.

Lý Hàn Lâm rót cho cậu một chén hồng trà Tích Lan, sau đó đặt một tập tài liệu dày lên tay Vân Thiên Hữu.

"Toàn bộ đều ở trong này?"

"Phải! Toàn bộ đều ở trong này."

Vân Thiên Hữu uống một hớp hồng trà, ngay sau đó cúi đầu tỉ mỉ lật nhìn tài liệu, nhanh như gió đọc hết một lượt, khóe mày chậm rãi nhíu chặt lại.

Trong tài liệu có nói đến, mẹ ruột của Mộ Uyển Nhu là một người phụ nữ làm nghề xoa bóp ở quán bar, thân phận đê tiện, sau khi sinh Mộ Uyển Nhu thì bỏ rơi đứa bé ở cửa bệnh viện.

Sau đó, cô ta được một đôi vợ chồng nhặt được, cho đến khi xảy ra một vụ tai nạn xe, cô ta mất cha mẹ, bị đưa vào cô nhi viện. Lúc chín tuổi cô ta được nhà họ Mộ nhận nuôi, mang về.

Tài liệu ở cô nhi viện cũng ghi chép rất đầy đủ, cặn kẽ.

Vân Thiên Hữu ngả người về phía sau lật mấy tờ nữa, ánh mắt bỗng nhiên ngẩn ra, giật mình sợ hãi.

Lý Hàn Lâm thấy sắc mặt cậu khó coi, ánh mắt rơi vào trong tài liệu, ở đó viết, viện trưởng cô nhi viện đã bị bỏ tù cha năm trước vì tội "xâm hại trẻ em", trong danh sách người bị hại có đề cập đến mười mấy đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện, trong đó không ít là những bé trai còn rất nhỏ tuổi.

Viện trưởng cô nhi viện tên là La Hàn Kim, năm mươi tuổi, chuyện này từng gây xôn xao dư luận, mọi người đều biết.

Người bị hại phần lớn đều là trẻ em mồ côi, trong đó nhỏ tuổi nhất mới chỉ được sáu tuổi.

Vụ bê bối này bị truyền thông đưa ra ánh sáng, là bởi vì một cô bé bị mắc bệnh lây qua đường sinh dục bị cô nhi viện bỏ lại ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra ra phần thân dưới của cô bé đã bị lở loét đến mức sưng mủ, ngay sau đó thì báo cảnh sát.

Đọc truyện chữ Full