*từ chương này thay đổi cách xưng hô vì Vân Thiên Hữu đang phẫn nộ việc mà Vân Thi Thi đã phải chịu.
Những đại gia kia đều không thích trẻ em bị tự kỷ.
Không có nguồn tiêu thụ, La Hàn Kim bị nhục, liền đem cô bé này ra đánh một trận cho hả giận.
Hắn bắt đầu sinh ác ý đối với cô.
Cũng động chạm tay chân với cô một chút, nhưng cô bé phản kháng kịch liệt, làm hắn từ bỏ ý định.
Sau đó, cô bé ấy được nhà họ Vân nhận nuôi, còn quyên góp cho viện mồ côi một khoản tiền lớn.
"Tôi xin thề, tôi thực sự chưa có làm gì đứa bé đó cả! Cái gọi là động chạm tay chân, là chỉ sờ nắn tay nó một chút... " La Hàn Kim kinh hoảng đổ mồ hôi lạnh.
Lý Hàn Lâm nghe xong, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.
Quay đầu nhìn Vân Thiên Hữu, đã thấy gương mặt của cậu ta trở nên âm trầm đáng sợ.
"Sờ nắn tay?"
Vân Thiên Hữu ánh mắt tối tăm, khóe môi khẽ nhếch: "Đôi tay này của mày, thật là bẩn."
La Hàn Kim liên tục gật đầu: "Vâng, bẩn, ha ha! Cậu nói nó bẩn, thì chính là nó bẩn."
"Mày mà cũng biết bẩn sao, vậy giờ phải làm sao?" Vân Thiên Hữu một tay ưu nhã chống cằm, đầu ngón tay của bàn tay kia gõ xuống bàn: "Tự mình phế nó đi, nhỉ!"
Lý Hàn Lâm ném cho La Hàn Kim một con dao nhỏ: "Tự làm đi."
"Cái gì... là sao?"
"Ngón tay nào của mày chạm vào người bé gái đó, thì chặt ngón tay đó." Vân Thiên Hữu lạnh lùng ra lệnh.
"..." toàn thân La Hàn Kim cứng ngắc, ngây ngẩn cả người.
Đứa bé này, đang nói đùa với hắn sao?
Tại sao mà một đứa trẻ lại có thể thản nhiên nói ra những lời ngoan độc như thế?
Đây thật sự chỉ là một đứa trẻ mới sáu tuổi sao?
"Cậu đang đùa tôi đúng không?"
"Có đôi khi, luật lệ của cái thế giới này lại rất thực tế. Mày để lại cho những đứa trẻ kia một dấu ấn là một cơn ác mộng đầy đau đớn mà cả đời này chúng không thể nào quên được, bây giờ mày đã bị bắt giam, giảm hình phạt, mày thực sự cho rằng chỉ cần ngồi tù là có thể đền được tội ác mà mày đã gây ra sao?"
Vân Thiên Hữu chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn với ánh mắt chàn ngập sự chán ghét.
"Cậu... cậu hỏi tôi cái gì tôi đã thành thật trả lời hết! Cậu còn muốn thế nào nữa?"
"Tao muốn như thế nào sao? Tao còn muốn moi tim mày ra, xem xem bên trong rốt cuộc có phải là màu đen hay không!" Vân Thiên Hữu chậm rãi gằn từng chữ một: "Chỉ là, tao ngại bẩn."
La Hàn Kim nghe được như vậy run sợ trong lòng, đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Hắn thật sự không dám hoài nghi khả năng của thằng bé này, cũng càng chắc chắn đấy không đơn giản chỉ là một lời đe dọa.
"Vì sao? Cậu vì sao lại... "
Hắn giống như chợt nghĩ ra cái gì, liền cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt trong ảnh của bé gái kia, biến sắc, cứng ngắc ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi nhìn mặt Vân Thiên Hữu.
Ngũ quan rất giống.
Nhất là điểm ở giữa hai lông mày, cực kỳ giống nhau.
"Đó... đứa bé đó là gì của cậu?"
"Tự mình ra tay đi! Đừng để tay tao phải nhiễm bẩn." Vân Thiên Hữu thờ ơ nói: "Nếu để tao động thủ, thì không chỉ đơn giản là chặt tay đâu!"
La Hàn Kim kinh sợ, đối diện ánh mắt âm trầm khiến người khác run rẩy của Vân Thiên Hữu, toàn thân chìm vào sợ hãi, lạnh run!
Hắn chưa từng tin vào báo ứng.
Kể cả lúc sự việc bị bại lộ, rồi phải ngồi tù, nhưng thời gian qua cũng lo lót không ít, cho nên được giảm án, hắn càng vững lòng tin hơn, rằng ác giả ác báo chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng báo ứng thật sự đã đến.
Chính là lúc này đây.
Hắn nhìn ra được đứa bé này không phải là một nhân vật đơn giản.
Toàn thân La Hàn Kim run bần bật, tinh thần rơi vào trong tuyệt vọng.
Lý Hàn Lâm có ý tốt nói: "Muốn tao giúp mày không?"
"Không cần! Tôi... tôi tự mình làm!" Bộ dạng giống như đang khóc nức nở, tay La Hàn Kim run rẩy cầm lên con dao, nhằm về vị trí mu bàn tay, hung hăng đâm xuống một nhát!