Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân nhộn nhịp của Hữu Hữu, cùng với tiếng nói ngọt lịm: "Mẹ ngốc, Hữu Hữu đã về rồi!"
"Cạch" một tiếng, hình như Hữu Hữu đã mở đèn trong phòng khách.
Sau đó "Oa" một tiếng, đùng đùng chạy lên lầu tìm cô.
"Mẹ ~~~~ "
Khóe mắt Mộ Nhã Triết hung hăng căng lên, thằng nhóc này, sớm không về trễ không về lại về ngay lúc này chứ.
Vân Thi Thi cũng vô cùng ngượng ngùng, đầu óc trống rỗng, nhưng cô không dám đáp lại một tiếng, vội vàng mặc áo vào.
Trong căn phòng đen tối cô không nhìn thấy quần áo của mình bị anh ném đến chỗ nào.
Cô lại không dám bật đèn, sợ động tĩnh quá lớn.
Vân Thi Thi quả thực quẫn muốn chết.
Vì sao...
Cô lại có cảm giác như bị bắt gian vậy không biết!
"Quần áo!"
Vân Thi Thi dựa vào thời gian Hữu Hữu chạy lên lầu, vì thế vội vả đứng dậy tìm quần áo, hoảng hốt đẩy Mộ Nhã Triết ra, nhưng vì quá mức bối rối, trong lúc này cô lại chẳng quan tâm bật đèn, trong bóng đêm lảo đảo một cái, đánh vào phía dưới người Mộ Nhã Triết.
"Ưm..."
Hai người trở tay không kịp, cơ thể cùng đụng vào một nơi.
Mộ Nhã Triết vô cùng đau, cơ thể cũng không giữ được thăng bằng, ngửa về phía sau.
Mà thắt lưng của Vân Thi Thi đang bị Mộ Nhã Triết ôm lấy, làm cho cô cùng ngã xuống năm trên cơ thể của cô.
"Ầm" một tiếng nặng nề, hai người té ngã trên mặt đất.
Trong lòng Mộ Nhã Triết cũng có chút không còn gì đẻ nói, oán giận một câu: "Cô gái ngốc!"
"Anh còn dám mắng tôi sao?"
"Em không biết bật đèn lên sao?"
"Anh ngốc à, bật đèn lên Tiểu Hữu biết chạy đến thì làm sao bây giờ?"
A, phải khóa cửa lại trước!
Vân Thi Thi càng khẩn trương đứng dậy, nhưng một chút không ý thức được thắt lưng của cô vẫn còn vướn vào cúc áo của người đàn ông này, cô vừa đứng dậy, lại bị vướn kéo ngã xuống người Mộ Nhã Triết.
"...!"
Người đàn ông này thật sự bị chỉ số thông minh của cô làm cho cảm động rồi.
"Quần áo của em!"
"Có ý gì?"
"Vướng vào cúc áo của anh rồi!" Người đàn ông khẽ cắn môi.
Trên mặt Vân Thi Thi vô cùng xấu hổ, lập tức đưa tay tháo ra nhưng hồi lâu vẫn không tháo được.
"..." Mộ Nhã Triết vừa tức vừa buồn cười.
Sao lại biến thành như vậy chứ, muốn tìm cô để an ủi một chút, kết quả biến thành tình cảnh xấu hổ như vậy!
"Bật đèn trước đã!"
"Em đứng lên trước!"
"Quần áo của em vướn vào người tôi sao đứng lên?"
"Em đè nặng lên tôi rồi, sao lại bật đèn được?"
Người đàn ông im lặng nữa giây, "Công tắc ở đâu?"
...
Vân Thi Thi nâng trán thở dài, trong lòng có chút tan vỡ rồi.
Vân Thiên Hữu chạy một vòng ở trên lầu, không tìm thấy người, lập tức chạy đến sân thượng tìm, mẹ cậu có nuôi thực vật ở đó, việc đầu tiên àm trước khi về nhà chính là tưới nước cho tụi nó.
Sân thượng cũng không có ai.
Trong lòng Tiểu Hữu nghi hoặc, chẳng lẽ mẹ chưa về tới nhà sao?
Cậu có chút lo lắng, vì thế vội vàng cầm điện thoại gọi vào số của Vân Thi Thi.
Sau khi im lặng mấy giây, từ dưới lầu truyền đến tiếng chuông trong phòng khách.
Trán của Tiểu Hữu đầy vạch đen.
Người ở dưới lầu?
Vì thế, cậu lại vội vẫ chạy xuống dưới lầu, theo tiếng chuông tìm được túi xách mà Vân Thi Thi đặt trên ngăn tủ.
Mẹ đã về nhà rồi sao?
Khóe mắt Vân Thiên Hữu hung hăng căng lên.
Vậy sao cậu gọi lâu như vậy vẫn không có ai đáp lại?
Mẹ đang muốn chơi trốn tìm với cậu sao?
"Mẹ, mẹ ở đâu? Hữu Hữu về nhà rồi, muốn hôn hôn mẹ, muốn ôm ôm!"
Trong phòng người đàn ông nghe thấy được, cũng giật mình sững sốt.
Thằng nhóc con này, trước sau khác nhau một trời một vực.
Thật là thằng nhóc thối!