Mộ Nhã Triết phất tay, toàn bộ lửa giận đều ngưng tụ trong lòng, vung một nắm tay lên bả vai của Mẫn Vũ, dùng hết sức hạ xuống, gần như khiến bả vai Mẫn Vũ trật khớp.
Mẫn Vũ lập tức ôm bả vai lui về một bên, mặc dù bả vai cực kỳ đau đớn nhưng anh ta vẫn không dám làm bừa, kinh ngạc nhìn người trước mắt phát tác cơn giận.
Trong mắt anh ta, Mộ Nhã Triết rất ít khi tức giận.
Anh có quyền lực hơn người, dường như bất kể chuyện gì cũng đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
Nhưng Vân Thi Thi lại là ngoại lệ.
Cô gái này dường như là thứ duy nhất Mộ Nhã Triết không thể nắm trong tay.
Tay Mộ Nhã Triết nắm chặt thành quyền, trên người tràn ngập hơi thở đáng sợ, đó là một loại hơi thở mạnh mẽ xâm nhập vào xương cốt, khí thế bức người, đè ép đến mức khiến người khác không thở nổi.
Mẫn Vũ nhìn khí thế dữ dội đan xen trong đôi mắt kia, bỗng nhiên cảm thấy vừa khó thở vừa sợ hãi.
Không thể nghi ngờ, đây là một người đàn ông đáng sợ.
Khiến người khác thấy sợ hãi trong lòng.
"Điều tra xem cô ta đang ở nơi nào!"
Mẫn Vũ nghe vậy, lập tức cúi đầu lui ra, nhanh chóng sai người đi điều tra tung tích của Vân Thi Thi. Chẳng bao lâu sau thì tin tức truyền đến, anh ta lập tức báo tin cho Mộ Nhã Triết: "Giám đốc Mộ, cô Vân hôm nay ở trong tổ quay phim."
"Quay phim?"
"Vâng, đạo diễn Lâm Phượng Thiên đang quay phim, vai nam chính do Cố Tinh Trạch đảm nhiệm, đã chính thức khởi quay rồi ạ!" Mẫn Vũ nói.
Mộ Nhã Triết nhíu mày, lập tức ra lệnh: "Đặt vé máy bay, về nước!"
Mẫn Vũ kinh ngạc, lập tức hỏi: "Về nước bây giờ sao?"
"Ngay bây giờ, đi đặt đi!"
Mẫn Vũ có chút do dự nói: "Nhưng mà tổng giám đốc Mộ, dự án thu mua ngày mai..."
"Cậu nghe không hiểu lời tôi nói sao!" Mộ Nhã Triết xoay người lại, ngẩng đầu, sự tức giận trong mắt dường như một giây sau liền có thể phun trào: "Ngay cả cậu cũng muốn làm trái lời tôi sao?"
Mẫn Vũ sợ hãi, lập tức cúi đầu, giọng run rẩy: "Không dám!"
Ánh mắt sắc bén của Mộ Nhã Triết nhìn anh ta: "Đặt vé máy bay, lập tức, ngay lập tức!"
"Vâng ạ."
...
Trường trung học Kinh Hoa.
Cuối tháng sáu, thi cử xong xuôi, tiếp đó là kỳ nghỉ hè, tổ kịch tranh thủ thời gian, gấp rút hoàn thành việc quay phim ở trong trường.
Khi quay phim, tất cả các phân đoạn trong cùng một cảnh sẽ được quay xong, hết cảnh quay này thì sẽ chuyển sang cảnh quay khác.
Bởi vì bố trí một phân cảnh tốn không ít kinh phí và sức lực nên không thể quay theo trình tự trong kịch bản mà chỉ có thể theo cảnh quay.
Diễn viên liên tục thay trang phục theo kịch bản, sau đó căn cứ theo kịch bản gốc mà hoàn thành vai diễn.
Tiến độ quay phim chậm hơn so với dự đoán của mọi người.
Lâm Phượng Thiên đối với việc quay phim dường như rất soi mói, đã tốt còn muốn tốt hơn.
Bởi vậy, chỉ cần diễn viên có một ánh mắt không thích hợp, anh ta đều yêu cầu quay lại.
Còn nhớ có một lần, chỉ là cảnh diễn kỷ niệm ngày thành lập trường mà phải quay mất hai ngày chỉ vì Dương Mị xếp ở hàng thứ nhất thường xuyên thất thần. Mấy ngày gần đây tinh thần của cô ta có chút không thích hợp, ánh mắt không có sức sống, nhiều lần vì cô ta thất thần mà bị Lâm Phượng Thiên giơ loa mắng xối xả.
Tháng sáu trời nắng nóng, có mấy ngày vô cùng oi bức, nhiệt độ ngoài trời hơn 35 độ, ngột ngạt oi bức quá mức.
Tất cả diễn viên đều bởi vì sai lầm của cô ta mà phải đứng ở dưới ánh mặt trời gay gắt hồi lâu.
Những diễn viên chính không có cảnh quay ở nơi này đều trốn dưới bóng râm hóng gió giải nóng.
Chỉ tội nghiệp những diễn viên quần chúng phải đi theo Dương Mị cùng quay, vài người thể chất yếu thiếu chút nữa đã bị cảm nắng mà ngất đi.