Lúc nhảy từ cửa sổ vào phòng học nhạc, Doãn Đông Vũ vô cùng cảnh giác, Doãn Hạ Thuần lo lắng, khẩn trương, đến lúc đi vào phòng học, Doãn Hạ Thuần kinh ngạc nhìn cây dương cầm trên giá ba chân, một lòng vui sướng mở nắp đàn ra.
Diễn xuất y hệt như thể một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi khờ dại lãng mạn.
Lâm Phượng Thiên ngồi trước màn ảnh, ngừng thở, mãi đến khi kết thúc cảnh quay đó, anh ta hô lên: "OK." Toàn bộ quá trình đến CUT cũng không có.
Vân Thi Thi lập tức theo nhân viên đi đến bên cạnh Lâm Phượng Thiên, đứng trước máy ghi hình, nhìn phân cảnh sau cùng đang dừng trên màn ảnh, nhìn sắc mặt Lâm Phượng Thiên nghiêm túc không chút tuỳ tiện, thấy vẻ mặt anh ta chăm chú nhìn vào màn hình, xem lại một lượt từ đầu đến cuối cuộn phim cuộn vừa mới quay xong.
Trong lòng cô có chút khẩn trương, sợ anh ta không hài lòng về cô.
"Đạo diễn Lâm..."
"Xuỵt!"
Lâm Phượng Thiên ngăn lại lời của cô, lập tức chỉ vào cận cảnh đặc biệt quay cô trong màn ảnh, lập tức bấm nút tạm dừng nhìn cô, nói: "Mau xem đoạn quay đặc biệt này."
Vân Thi Thi ngồi xổm bên cạnh anh ta, Lâm Phượng Thiên phóng to cho cô nhìn.
Đến đoạn cận cảnh này của cô, Lâm Phượng Thiên bấm tạm dừng, quay đầu nhìn về phía cô.
Vân Thi Thi lập tức hiểu rõ ý của anh ta: "Ánh mắt còn chưa đủ."
"Ừ." Lâm Phượng Thiên cảm thấy được cô nói không sai: "Ánh mắt còn thiếu sót, sự nũng nịu của Doãn Hạ Thuần đối với Doãn Đông Vũ không được lột tả đầy đủ. Cảnh quay xa thì được, nhưng chiếu đến cận cảnh thì sẽ thấy thiếu sót rất nhiều."
Trong đầu Vân Thi Thi miêu tả lại cảnh tượng trong kịch bản, lặp lại châm chước lĩnh ngộ: "Tôi hiểu rồi, đạo diễn Lâm."
"Đoạn này cần diễn lại!"
Vân Thi Thi gật đầu, lập tức vào vị trí.
Lâm Phượng Thiên uống môt ngụm nước, trong lòng vui mừng đến mức không thể bình tĩnh.
Trên phương diện quay phim anh ta rất khắc nghiệt, ở trong studio, anh ta rất ít khi khen ngợi một người.
Trong lúc anh ta quay phim, trên là đại minh tinh, dưới là diễn viên quần chúng không biết tên, tất cả đều đối xử bình đẳng, người nào sai đều bị hắn mắng té tát.
Mới quay ngày đầu tiên, Vân Thi Thi bởi vì thiếu sót kinh nghiệm nên thường xuyên không nắm rõ vị trí của mình, di chuyển rất có vấn đề, thường xuyên đi ra khỏi khung hình của máy quay.
Anh ta vì thế cũng phát giận với cô không ít.
Cũng không kể cô là lần đầu đóng phim, chính xác mà nói là người mới thiếu kinh nghiệm, mắng Vân Thi Thi đến nỗi khổ không tả được.
Nhiều người vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, nhất là Nhan Băng Thanh và Dương Mị, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Ở trong tổ kịch, Vân Thi Thi bị xa lánh, đơn giản bởi hai nguyên nhân.
Một là, vì cô là người mới nổi bật nhất ở thời điểm hiện tại, có nhan sắc, có tuổi trẻ, còn có tài năng bẩm sinh, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, người mới này nhất định sẽ nổi tiếng, chỉ là thiếu một cơ hội.
Mà hiện giờ, bộ phim này là cơ hội của cô, tất cả mọi người đều tin tưởng, chỉ cần cô tham gia bộ phim này, nhờ một vai diễn mà nổi tiếng cũng không phải là không thể.
Người mới này nhất định sẽ nổi tiếng.
Bởi vậy, Dương Mị và Nhan Băng Thanh tỏ ra ghen ghét cô.
Sợ cô sau một đêm thành danh sẽ đập tan toàn bộ danh tiếng của bọn họ, càng lúc càng nổi.
Sự cạnh tranh ở làng giải trí quá mạnh, áp lực rất lớn.
Nghệ sĩ muốn vượt lên cũng không dễ dàng.
Nhan Băng Thanh là vì phía sau có người nâng đỡ, hơn nữa ekip của cô ta rất rành chuyện bày mưu tính kế, Nhan Băng Thanh gần như đều dựa vào chuyện xấu để nâng cao vị thế. Cho dù cô ta không làm gì thì cũng có thể dùng khuôn mặt của mình để giật tít, giúp cô ta luôn là nữ vương trên đầu đề các trang báo.