Mộ Nhã Triết không thèm nhìn cô, nhìn thẳng phía trước, tại một khúc cua, mạnh đánh tay lái, kéo phanh, lốp xe nặng nề ma sát với mặt đất, khói đen bay lên.
Bởi vì ma sát kịch liệt, truyền tới vị khét lẹt của cao su, bay vào xoang mũi.
"Khụ... Khụ khụ..."
Cô nhìn qua kính chiếu hậu, sau xe không ngừng bốc khói, trong lòng run sợ, còn tưởng rằng xe sẽ bốc cháy, sợ hãi nói: "Dừng lại, dừng lại!!"
"Em đang lo lắng cho tôi sao?" Mộ Nhã Triết chấp nhất hỏi cô.
Cũng không có thèm dừng lại, ngược lại càng lúc càng không kiêng nể gì mà đạp chân ga, tốc độ xe dâng lên, nhanh đến mức lỗ tôii người tôi phải ù đi.
"Dừng lại! Cầu xin anh!..."
Thân thể Vân Thi Thi cứng ngắc, mồ hôi lạnh ướt lưng.
Sau mấy phút, sắc mặt của cô lại càng tái nhợt không có chút máu, căng thẳng gắt gao nắm dây an toàn, nhắn chặt hai mắt, căn bản không dám mở!
"Nói, em đang lo lắng cho tôi sao?" Sắc mặt Mộ Nhã Triết kéo căng, ép cô trả lời.
Một phút sau, lại vang lên tiếng cọ xát chói tôii.
Xe chạy thắng về phía vách núi tận, mắt thấy sẽ lập tức rơi xuống sườn núi!
"Tôi lo lắng anh gặp chuyện không may! Đủ rồi! Dừng lại!!"
Vân Thi Thi khàn giọng hét lên một tiếng - -
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi đạp phanh xe.
Xe mạnh mẽ đụng gẫy rào chắn, lập tức dừng ngay, đúng lúc dừng lại.
Xe thể thao nặng nề quơ quơ.
Vân Thi Thi sợ hết hồn mở to mắt, đã thấy trước mắt là một mảnh vách núi trống rỗng.
Mắt cô từ từ nhìn lại, xe cơ hồ vắt ngang vách núi đen.
Nửa đầu xe nhẹ nhàng treo trên vách núi, tiếp nữa, là vực sâu vạn trượng.
Nếu không phải phanh lại đúng lúc, xe thể thao chắc chắn hung hăng đụng gãy vòng bảo hộ, rớt xuống.
Đây gì chuyện gì, là đang dọa cô sao?
Chỉ vì dọa cô, nên mới điên cuồng đua xe như vậy sao?
Sắc mặt Vân Thi Thi trắng bệch che kín mặt, hô hấp dồn dập, cảm xúc từ từ tiến tới mức không thể khống thể.
"Mộ Nhã Triết... Tôi ghét anh..." Vân Thi Thi che mắt, liều mạng khống chế bản thân mình, không cho phép sự yếu ớt của mình lộ ra trước mặt người đàn ông này.
Mộ Nhã Triết théo dây an toàn ra, kéo cô đến trước mặt anh, hung hăng ra lệnh: "Tôi lệnh cho em, rút lại những lời này!"
Vân Thi Thi ngạc nhiên mở to mắt, khó có thể tin mà nhìn anh, có đôi khi, người đàn ông này vô tình đến mức làm người ta lạnh lẽo!
"Vân Thi Thi, tôi khuyên em, đừng thử chọc giận tôi!"
Mộ Nhã Triết hạ mắt, tầm mắt rơi vào khuôn mặt vô cùng hoảng sợ của cô, giá lạnh tràn ra: "Rút lại câu nói vừa rồi!"
"Được... Tôi rút lại..." Giọng nói Vân Thi Thi khàn khàn, nức nở nói.
Tầm mắt rét lạnh của anh bỗng nhiên rơi vào môi hồng mềm mại của cô, mắt nguy hiểm nheo lại.
Trước mắt giống như hiện ra nụ hôn vừa nãy.
Một màn kia, giống như châm đâm, khiến anh đầy bụng lửa giận, không chỗ phát tiết.
Vân Thi Thi gian nan nuốt nước bọt, cẩn thận di chuyển cách xa anh một chút.
Mộ Nhã Triết lại duỗi một tay nắm cô qua, giơ tay nâng cằm của cô lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cô, ngón tay thon dài nặng nề nghiền nát cánh môi của cô, đầu ngón tay lặp đi lặp lại động tác lau chùi.
Như đang tại dùng lực xóa đi dấu vết gì trên đó, sức lực lớn như vậy, thế nên môi Vân Thi Thi đã nổi lên màu trắng.
"Anh ta hôn nơi này?"
Vân Thi Thi ngẩn người, môi hồng run rẩy, chậm rãi gật gật đầu.
Đầu ngón tay của anh tiếp tục động tác, ý đồ xóa đi mọi dấu vết của Cố Tinh Trạch để lại trên môi cô!
Như vậy, giống như không đủ sạch sẽ.
Anh bỗng dưng cúi đầu, môi mỏng ngậm chặt môi của cô.