"Chẳng lẽ không đúng sao? Ông nội, cứ như vậy mà ông đã xác định người phụ nữ này là người ông muốn tìm?"
Sắc mặt Mộ Nhã Triết trong nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt rơi trên khuôn mặt sớm đã trở nên trắng bạch của Mộ Uyển Nhu, giễu cợt nhếch môi: "Ông nhìn kỹ cô ta xem, cô ta cùng người ông tâm tâm niệm niệm rốt cuộc giống nhau ở điểm nào?"
Mộ Uyển Nhu nhìn về phía vẻ mặt rét lạnh của Mộ Nhã Triết, trong lòng lạnh hẳn.
Cô ta luôn biết xem sắc mặt người khác để làm việc.
Chỉ một cái liếc mắt cô ta hoàn toàn hiểu người đàn ông này đã hết kiên nhẫn với cô ta!
Mộ Thịnh nghe theo lời rời tầm mắt đến trên khuôn mặt Mộ Uyển Nhu, trong ánh mắt có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng xem kỹ.
Trong mắt ông rõ ràng có hoài nghi, Mộ Uyển Nhu cả kinh, sắc mặt tái mét, trong vô thức liền bị dọa lùi một bước, bàn tay níu chặt vạt áo, nhu nhược bất lực gọi một tiếng: "Ông nội..."
Ánh mắt cô ta vô tội điềm đạm mà đáng yêu, khiến cho Mộ Thịnh nhất thời khôi phục lại tinh thần, phủ nhận nói: "Không có khả năng! Nó chính là con gái của Khuynh Thành."
Cả hai lần báo cáo xét nghiệm DNA đều trùng khớp chứng tỏ con bé chính là con gái của Mộ Khuynh Thành.
Cho dù dung mạo không giống thì thế nào?
Điều này không nói lên điều gì!
Mộ Nhã Triết cười lạnh một tiếng, vừa muốn mở miệng, Mộ Uyển Nhu lại nhanh miệng cướp lời: "Ông nội..."
Chỉ thấy cô ta mím môi, sắc mặt cô đơn mà vô lực bước đến trước mặt Mộ Thịnh, cầm lấy tay ông, khổ sở nói: "Nếu anh ấy muốn giải trừ hôn ước với cháu, cháu có cố chấp làm gì nữa? Trong lòng anh ấy vốn không có cháu, giải trừ hôn ước cũng được, dù sao cháu cũng chỉ nghĩ có thể ở bên cạnh phụng dưỡng ông nội cả đời là tốt rồi! Ông nội, chỉ cần ông đừng đuổi cháu đi, cháu không nỡ rời xa ông nội, chỉ muốn được ở bên cạnh ông đến già! Nhưng mà..."
Cô ta nói được một nửa, liền làm ra vẻ thương tâm cúi đầu, bàn tay chậm rãi dời xuống bụng dưới còn bằng phẳng của mình, bờ môi khẽ run run.
Mộ Thịnh thấy vậy, còn tưởng rằng cô ta vì Mộ Nhã Triết giải trừ hôn ước mà khổ sở, trong lòng áy náy cùng đau lòng.
Tay vừa mới đặt lên tay cô ta, đã thấy hai hàng nước mắt thống khổ theo hai bên gò má trượt xuống, rơi trên mu bàn tay khô ráp của Mộ Thịnh, ấm nóng ẩm ướt.
"Làm sao vậy?!" Mộ Thịnh hoảng hốt lo sợ nói.
"Ông nội, cháu nên làm sao bây giờ? Đứa trẻ trong bụng cháu nên làm sao bây giờ?!" Mộ Uyển Nhu bỗng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, trên mặt giả bộ suy sụp tan vỡ, khóc thất thanh: "Đứa nhỏ của cháu nên làm gì bây giờ?"
Mộ Thịnh cả kinh, trên mặt hiện lên sự khó hiểu, không biết đứa trẻ trong miệng cô ta nói là như thế nào?
Đôi mắt Mộ Nhã Triết khẽ híp lại, đôi con ngươi thâm thúy dừng lại trên bụng dưới còn bằng phẳng của cô ta, nhất thời cũng không biết người phụ nữ đang định làm gì!
Mộ Uyển Nhu làm ra vẻ khổ sở không thôi, nước mắt trên mặt ràn rụa, nghẹn ngào nói: "Ông nội, cháu cũng mới biết, vốn dĩ cháu cũng không tin! Nhưng sau khi đi khám, hôm nay cháu mới biết được tin tốt này. Vốn định nói cho ông biết, nhưng..."
Mộ Uyển Nhu bỗng nhiên ngẩng lên, nước mắt làm nhòe khuôn mặt, đáng thương nhìn Mộ Nhã Triết, trong mắt lập tức xuất hiện thất vọng, bi thương cùng giá lạnh muốn chết: "A Triết anh ấy không cần cháu nữa, không cần cháu cũng được. Nhưng đứa bé trong bụng cháu, chả nhẽ anh ấy cũng không cần sao?”
Oanh một tiếng, trong đầu Mộ Thịnh như nổ tung!
Con bé mang thai rồi?!
Không lẽ, đứa con là của Mộ Nhã Triết?!
Mộ Nhã Triết nghe thấy vậy đôi mắt mở to, trên mặt dần xuất hiện sự lạnh lẽo.
Cô ta... Mang thai?