"Cô định làm gì?"
Vân Thi Thi tức giận không thôi, không thể kiềm chế, chỉ cảm thấy có chút không hiểu..
Tại sao ánh mắt của cô ta giống như là hận không thể nuốt trôi cô!
Tống Ân Nhã cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Tôi cho cô đi sao?"
"Lạ thật, cô là ai, tôi dựa vào cái gì phải nghe lời cô?" Vân Thi Thi cảm thấy khó hiểu: "Cô có bệnh sao?"
"A." Tống Ân Nhã giận quá bèn cười, hai tay ôm ngực, bỗng dưng, ánh mắt sắc bén hướng về phía cô: "Vân Thi Thi, cô cũng không tự mình cân nhắc thân phận mình, dựa vào địa vị thấp kém của cô mà cũng dám nói với tôi như vậy?"
"Cô này, thân phận tôi thế nào có quan hệ gì với cô sao? Bộ dáng ngang tàng, tôi còn tưởng rằng cô là công chúa nước nào chứ? Nhưng nhìn giáo dưỡng của cô đi, cũng không giống như là lễ giáo cao quý." Vân Thi Thi không lưu tình chút nào trả lời lại một cách mỉa mai, khiếnTống Ân Nhã á khẩu không trả lời được.
Cô ta không nghĩ tới, Vân Thi Thi này nhìn bề ngoài thì yếu ớt vô hại, hóa ra lại là người nhanh mồm nhanh miệng.
Tống Ân Nhã lạnh lùng cong môi, bỗng nhiên tới gần cô một bước, ánh mắt âm độc quét từ trên xuống dưới người cô, lại cười nói: "Tôi thấy cô cũng chỉ đến như vậy thôi! Cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài! Chỉ sợ trong nội tâm lại vô cùng thấp hèn! Cô cho rằng cô là ai? Chẳng lẽ cho rằng chính mình toàn thân mặc lễ phục thì liền là người tầng lớp thượng lưu rồi? Nằm mơ đi! Bình dân chính là bình dân, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ bước vào nhà giàu!"
Vân Thi Thi ngẩn ra, đối với lời châm chọc của cô ta lại cảm thấy có chút như lọt vào trong sương mù, không biết cô rốt cuộc là đắc tội người này lúc nào mà cô ta lại muốn nói lời tổn thương người khác?
Lại nghe Tống Ân Nhã tiếp tục nói: "Dạo này, làm người thứ ba, chen chân vào hôn nhân người khác đều tự cho rằng là hợp tình hợp lý? Thật sự là khiến tôi được mở mang kiến thức!"
"Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!"
"Cô biết!"
Tống Ân Nhã kéo lấy cổ tay cô, hung hăng nói: "Đồ hèn hạ, cô thích câu dẫn đàn ông phải không? Biết rõ anh Mộ đã có vợ chưa cưới, cô lại vẫn mặt dày mày dạn bám lấy như vậy! Rốt cuộc cô có biết xấu hổ hay không?"
"Cô nói cái..." Vân Thi Thi tránh tay cô ta, nói được một nửa thì im bặt.
Rốt cuộc cũng phản ứng kịp, hiểu ra "anh Mộ" trong miệng cô ta là ai rồi!
Cô cũng hiểu được, mấy lời vừa rồi cô ta nói rốt cuộc là có ý gì.
Mộ Nhã Triết...
Sao cô lại quên mất, cô gái này là em họ(1) của Mộ Nhã Triết.
Nhưng sao cô ta lại biết cô?
Chẳng lẽ là Mộ Nhã Triết nhắc tới?
Anh nói với cô ta cái gì?
Sắc mặt Vân Thi Thi có chút khó coi.
"Tôi khuyên cô, là phụ nữ, tốt nhất vẫn là nên giữ mặt mũi! Anh Mộ đã có vợ chưa cưới, cô tốt nhất cách xa anh ấy một chút! Nếu để cho ông nội Mộ biết cô chen chân vào hôn nhân của anh Mộ, tuyệt đối sẽ không tha cho cô!"
Tống Ân Nhã dùng vẻ mặt ghê tởm nói xong, trong mắt lộ vẻ khinh miệt giống như bộ dạng phải an ủi cô.
Trong lòng Vân Thi Thi tức giận nhưng không để lộ ra ngoài, nâng mắt nghênh đón ánh mắt căm ghét của cô ta.
Cũng không có ý nghĩ rút lui.
Cô không ngừng đánh giá sắc mặt Tống Ân Nhã, ở trên mặt cô ta, cô thấy được một loại ghen ghét rõ ràng.
Phơi bày sự ghen tị, gần như không thèm che dấu!
Tại sao cô ta tại sao ghen tị?
Thông thường, một người phụ nữ thể hiện rõ vẻ ghen ghét trên mặt như vậy, nghĩa là người đàn ông kia trong cảm nhận của cô ta, nhất định vô cùng quan trọng.
Cô ta thích Mộ Nhã Triết?
(1) Nói thật thì mối quan hệ giữa Mộ Nhã Triết là anh em họ hay là chú cháu họ mình cũng chẳng biết được nữa, hoàn toàn là do tác giả, có chỗ bà ấy để là anh em họ, có chỗ là chú cháu họ, thật sự không biết đằng nào mà lần. Các editor lẫn beta-er đều bất lực, đành để nguyên theo tác giả.