Tống Ân Nhã thẹn quá hoá giận, muốn tiến lên, lại đúng lúc xuất hiện bảo vệ cản cô ta lại.
Đảo Bali an bài bảo vệ vô cùng đúng lúc, dù sao cũng là muốn đảm bảo cho sự an toàn và riêng tư của khách hàng.
Bởi vậy, lúc bị bảo vệ ngăn cản, Tống Ân Nhã cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thi Thi bước lên du thuyền.
Nhà hàng Tây trên đảo Bali nằm giữa hồ, phương tiện đi lại duy nhất là thông qua du thuyền.
Khác với du thuyền ngắm cảnh trên hồ, du thuyền của nhà hàng Tây so với du thuyền phổ thông xa hoa hơn rất nhiều.
Bởi vậy, khi Vân Thi Thi được nhân viên phục vụ dẫn lên du thuyền của đảo Bali đã khiến những người đang ngắm cảnh xung quanh kinh ngạc!
Lúc này, mọi người hoặc là ghen tị, hoặc là kích động, hoặc là hâm mộ liên tiếp bàn tán.
"Trời ạ, đó là du thuyền của nhà hàng trên đảo Bali sao? Trời ạ, thật là xa hoa!"
"Còn không phải sao! Tôi nghe nói cái du thuyền đó có giá ở trên trời!"
"Trời ạ! Đảo Bali là ước nguyện cả đời của tôi!"
...
Vân Thi Thi đứng ở trước tay vịn, du thuyền lập tức khởi động, nhanh chóng rời khỏi cảng, hướng về hòn đảo giữa hồ.
Cô cúi thấp đầu, nhìn bọt sóng cuồn cuộn không ngừng, ánh đèn trên du thuyền lấp lánh, chiếu trên mặt hồ, đẹp không sao tả xiết.
Chân trời, ánh trăng vẽ ra những đường sáng bạc.
Ngồi trên sàn du thuyền, Vân Thi Thi ôm bả vai, không khỏi cảm thấy có chút lạnh.
Nhân viên phục vụ lập tức đưa thêm áo khoác cho cô, Vân Thi Thi lễ phép cảm ơn, mặc dù khoác thêm áo khoác nhưng trên người vẫn cảm thấy lạnh.
Trong đầu cũng cảm thấy lạnh.
"Nhà họ Mộ giàu có bậc nhất, ông nội Mộ sao có thể chấp thuận để một diễn viên gả vào nhà họ Mộ? Nghĩ muốn trèo cao vào nhà họ Mộ sao, trở về mua cái gối đầu, nằm mơ còn thật hơn cái này!"
"Cô thật sự cho rằng anh Mộ là thật tâm thích cô sao? Anh ấy đối với cô chỉ là chơi đùa mà thôi! Cô còn tưởng rằng cô thật sự có thể leo cao, thuận lợi vui vẻ, danh chính ngôn thuận gả vào nhà giàu có?"
"Dạo này, làm người thứ ba, chen chân vào hôn nhân người khác đều tự cho rằng hợp tình hợp lý rồi sao?"
Người thứ ba?
Vân Thi Thi nhếch môi, lạnh lùng cười.
Buồn cười. Tại sao cô đã trở thành kẻ thứ cha rồi?
Toàn bộ những thứ Mộ Uyển Nhu có được, vốn là của cô!
Mộ Uyển Nhu mới là kẻ thứ ba, không phải sao?
Cướp đi tín vật của mẹ cô.
Cướp đi thân phận của cô.
Cướp đi người nhà của anh.
Còn cướp cả... chồng chưa cưới của cô.
Kẻ thứ cha không phải Mộ Uyển Nhu sao? Sao lại thành cô rồi?
Vân Thi Thi nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, gió đêm thổi tới, cô bỗng nhiên chìa tay, vén lên tóc mái bị gió thổi loạn, đứng thẳng lên.
Cô không phải kẻ thứ ba.
Thứ Mộ Uyển Nhu có được, vốn dĩ là của cô!
Đã như vậy, cô sẽ đoạt lại toàn bộ những thứ vốn thuộc về cô!
Mặc dù, những thứ này, cô không hề cần!
Nhưng cô tuyệt đối không cho phép kẻ thứ cha lấy đi toàn bộ mọi thứ của cô, lại còn chạy đến trước mặt cô diễu võ dương oai!
Nhớ tới sắc mặt khiến người ta buồn nôn của Mộ Uyển Nhu kia, Vân Thi Thi liền cảm thấy ghê tởm từ đáy lòng.
Tội danh và ủy khuất mà cô phải chịu đựng suốt mười mấy năm, giờ phút này hiện rõ trong lòng cô!
Cô thề, nhất định phải đoạt lại toàn bộ những thứ thuộc về cô.
Du thuyền nhanh chóng chạy về phía cảng trên đảo giữa hồ.
Nhân viên tiếp đón tại cảng đã sớm đứng thành một hàng.
Vân Thi Thi đi xuống du thuyền, nhân viên phục vụ trên đảo Bali lập tức nhìn cô ân cần thăm hỏi: "Cô Vân, xin chào! Hoan nghênh tới nhà hàng đảo Bali!"