Không biết vì sao, vốn là món ăn vô vị tẻ nhạt, ở trong miệng cô nếm thử lại là mùi vị đáng kinh ngạc.
Mộ Nhã Triết là người vô cùng sạch sẽ.
Bình thường anh rất không thích bất kỳ ai đến gần.
Đừng nói là miệng kề miệng, cho dù chỉ là chạm vào tay anh, trong lòng anh đều có cảm giác chán ghét.
Nhưng mà, đối với người con gái này, anh lại khát vọng được gần gũi.
Miệng đối miệng ăn, vốn là phương thức nguyên thuỷ nhất.
Trẻ con mới sinh không có năng lực, người mẹ sẽ bón món ăn vào miệng đứa bé như vậy.
Nhưng mà phương thức này, hiện tại, cho dù là người yêu cũng rất khó thích ứng.
Vừa rồi miếng hàu tươi bị anh nhai trong miệng, nhưng cô vẫn tự nhiên đoạt lấy đồ ăn trong miệng anh, trên mặt cũng không có vẻ ghét bỏ.
Thân mật như vậy, lại khiến cho trong đáy lòng anh nảy sinh ra một sự vui vẻ ấm áp.
Anh dường như có chút lưu luyến sự thân cận của cô.
Loại khát vọng này trước giờ chưa từng có.
Giây phút ấy, dường như sự lạnh lùng kiên cố trong lòng đã bị khuấy động.
Anh không khỏi khát vọng có thể gần gũi hơn nữa.
Bởi vậy, lúc Vân Thi thi giành đũa từ tay anh, anh liên tiếp tránh được.
Làm sao có thể để cô cắt đứt lạc thú của anh?
Vân Thi Thi có chút giận, trừng mắt nhìn anh, nói: "Em tự mình ăn, không cần anh giúp."
"Anh đút em ăn."
"Không cần, em tự mình ăn."
"Anh đút em ăn."
"Này..."
"Anh đút em ăn."
Vân Thi Thi tức giận đến mức khẩn cấp.
Tại sao lại cảm thấy người đàn ông này thật đáng giận?
Ngay cả tự do ăn cơm cũng bị tước đoạt.
Mộ Nhã Triết phát hiện ra, lúc cô cáu giận lại có vài phần đáng yêu.
Cực thích cô như vậy.
"Không ăn?"
Mộ Nhã Triết thấy cô nghiêm mặt khoanh tay trước ngực, cũng không nhúc nhích, vì thế mới hỏi.
Vân Thi Thi đang dỗi không để ý tới anh.
Giống như làm nũng, lại giống như đang giận dỗi!
Anh hơi cúi đầu, hỏi.
"No rồi?"
Vân Thi Thi mím môi, không để ý tới anh!
"Nếu no rồi, đến lượt em cho anh ăn."
Mộ Nhã Triết nói xong, bàn tay ấm áp chậm rãi tiến vào trong váy cô, dọc theo da thịt nõn nà hướng về mảnh đất thần bí tìm kiếm.
Vân Thi Thi khẩn trương ngăn cản anh, xấu hổ giận dữ nói: "Anh làm gì?"
"Ăn em."
"Anh... Trong đầu anh cả ngày đều là nghĩ muốn cái này?" Vân Thi Thi vừa bực mình vừa buồn cười.
"Đều nghĩ làm sao ăn em."
"..." Vân Thi Thi hoàn toàn hết chỗ nói, buồn bực: "Anh còn chưa ăn no sao?"
Mộ Nhã Triết nhếch mày, lại ngậm một miếng thịt bò, đến trước mặt cô.
Lần này, cô chẳng quan tâm nhiều.
Thật sự là quá đói rồi.
Một khi đói bụng, liền không nghĩ nhiều như vậy, vì thế cô nhẹ nhàng ôm bờ vai của anh, từ trong miệng anh ngậm lấy đồ ăn, nuốt xuống.
Anh không ngại phương thức rườm rà như vậy, ở trong miệng cô lần lượt tiến vào.
Mà vân Thi Thi dần dần cũng tiếp thu phương thức như vậy, giống như một con mèo nhu thuận, ru rú ở trong lòng anh, không sợ hãi từ trong miệng anh tiếp nhận.
Qua một thời gian, món ăn trên bàn bị tiêu diệt phân nửa.
Mộ Nhã Triết ngậm gan ngỗng, cho cô ăn, nhân tiện hôn cô.
Vừa hôn, đã không thể ngừng lại.