"Đúng là, dầu gì Nhan Băng Thanh cũng là tai to mặt lớn mà.”
"Chuyện xấu tai to mặt lớn thì có.” Biên tập dụi tắt điếu thuốc, không khỏi trêu chọc: "Cô ta còn không phải có chỗ dựa là tổ quan hệ xã hội sao! Đề tài tuyên truyền, cướp đoạt hào quang, thủ đoạn nói không hết! Khuôn mặt của cô ta, cũng là xinh đẹp hiếm có! Lại không diễn được, rõ ràng là tự làm tự chịu. Thêm nữa cô ta không có tài năng làm diễn viên, còn thích tự thay đổi kịch bản, nếu không phải hậu trường của Nhan Băng Thanh cứng rắn, nhảy vào tổ phim, đạo diễn Lâm không đá ra được, thì đạo diễn Lâm chọn nhân vật thế nào cũng không chọn tới cô ta!"
"Vậy Vân Thi Thi thì sao?" Trợ lý kia nghe xong, cũng căm giận bất bình cho nghệ sĩ nhà mình.
Một lòng muốn bắt lấy khuyết điểm của Vân Thi Thi.
Biên tập nghe vậy, nháy mắt ra hiệu với cô ta: "Cô không biết, hiện tại Vân Thi Thi trong tổ phim, là nữ thần, không thể nhắc loạn!"
"Sao không thể nhắc loạn? Coi mình như thứ gì chứ? Chẳng qua là người mới mà thôi, sao lại không thể nói?" Trợ lý không cam lòng cười lạnh.
"Việc này cô không hiểu! Vân Thi Thi người ta, cũng có chút bối cảnh, tôi theo đạo diễn Lâm chín năm, lại chưa thấy đạo diễn Lâm chăm sóc diễn viên nào như thế. Cô nhìn Cố Tinh Trạch, lúc trước lần đầu tiên đóng phim của đạo diễn Lâm, còn không phải bị anh ấy mắng máu chó đầy đầu! Vân Thi Thi thì khác, đương nhiên, người mới này biết diễn xuất, có thực lực, nhan sắc cũng hơn Nhan Băng Thanh, trong mắt đạo diễn Lâm, chắc chắn là bảo bối!"
"Vậy anh cảm thấy được, so sánh Nhan Băng và Vân Thi Thi thì thế nào?"
Biên tập khinh miệt cười, chẳng muốn đánh giá nhiều, chỉ phun ra cha chữ hỏi lại cô: "Có thể so sánh sao?"
"...”
...
Trợ lý quay về phòng nghỉ, một năm một mười báo cáo lại tin tức, còn thêm mắm thêm muối nói cho Nhan Băng Thanh.
Nhan Băng Thanh tức giận đến lật bàn tại chỗ.
Hơi quá đáng!
Cái gì là Bạch Liên hoa?!
Cái gì là bình hoa không biết diễn xuất?
Cái gì mà cô ta với Vân Thi Thi, có thể so sánh sao?
Không khỏi hơi quá đáng!
Nhan Băng Thanh giận đến sắc mặt âm trầm xanh mét, hận không thể lập tức vọt tới trước mặt Vân Thi Thi, xét nát người phụ nữ đê tiện đó!
Đỡ phải cả ngày tại làm chướng mắt cô ta!
Mới ra nghề có thể đóng phim của Lâm Phượng Thiên, còn là nữ chính, rất tự hào sao?
Để cho cô ta hận không chỉ là những chuyện này.
Vân Thi Thi này, cuối cùng là đạp phải vận cứt chó gì, có thể được Lâm Phượng Thiên nâng như vậy thì không nói, ngay cả người đại diện vàng như Tần Chu, cũng đã thuộc về danh nghĩa của cô.
Hai ngày nay, trên Microblogging nhấc lên vô số chuyện ngoài lề của Vân Thi Thi tại studio.
Hiện trường Vân Thi Thi ngoài lề, toàn thân váy đồng phục đã chiếm lấy vị trí hạng nhất trong danh mục tìm kiếm.
Dùng một câu kinh điển để miêu tả, Vân Thi Thi đóng Doãn Hạ Thuần, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của người hâm mộ nguyên tác.
Ngay cả tác giả tiểu thuyết, cũng phát biểu: Đây là Doãn Hạ Thuần trong cảm nhận của tôi, thanh xuân vô địch.
Tần Chu lại dùng tài nguyên trong tay, hợp tác với vài tòa soạn, trắng trợn tạo ra thanh thế cho Vân Thi Thi.
Trong các bài viết, ca ngợi Vân Thi Thi, vẫn còn không quên giẫm lên cô ta và Dương Mị, giẫm lên họ mà tiến lên.
Tần Chu này, năng lực đóng gói hạng nhất, thủ đoạn tạo thanh thế hạng nhất.
Mặc dù đoàn đội quan hệ xã hội sau lưng Nhan Băng Thanh không cam lòng yếu thế, cũng phát bài viết giẫm ngược lại, nhưng căn bản không chịu nổi bài viết đầu đề tràn đầy trời đất của Tần Chu.
Vì sao?
Đơn giản là vì Tần Chu cơ hồ có mối quan hệ với mỗi tòa soạn lớn.
Tài nguyên Cố Tinh Trạch ra nghề mười năm tích lũy được lúc trước, hiện giờ cơ hồ đập hết lên người Vân Thi Thi.
Thật là hào phóng.
Khiến bao nhiêu người ghen tị đỏ mắt.