Cô chỉ là không có mặt một lát, Nhan Băng Thanh đã muốn trèo lên đầu cô rồi.
Nhan Băng Thanh đúng là khinh người quá đáng.
Mộc Tịch lại bướng bỉnh được không chịu đi, liên tục nói đừng: “Thi Thi, chúng tôi không nên đắc tội cô ta! Thế lực Nhan Băng Thanh rất lớn, có mấy Tiểu Hoa Đán luôn bị cô gắt gao đè ép, thường ngày cô ta kết giao với rất nhiều công tử có quyền thế, chúng tôi đấu không lại cô ta!"
"Tôi lại không trở mặt với cô ta, chỉ nói đạo lý thôi.” Vân Thi Thi không vui nói.
"Đạo lý?" Mộc Tịch bật cười, hơi bất đắc dĩ nói: "Trong Làng Giải Trí làm gì có cái gọi là đạo lý? Người ta chỉ quan tâm đến việc cô có thực lực hay không, có thế lực hay không, có bối cảnh gì, hậu trường, tài nguyên làm sao! Người Làng Giải Trí chỉ coi trọng những cái này, đạo lý ở trong mắt bọn họ chỉ là câu chuyện cười! Tôi không muốn gây thêm phiền toái đến cho cô, nếu tôi đã chọn ăn chén cơm này, cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
"Đi thôi, tôi có chủ kiến của mình. Mặc kệ thế nào, hôm nay, cô ta nhất định phải xin lỗi cô!"
Dứt lời, Vân Thi Thi nắm tay cô đi đến phòng nghỉ của Nhan Băng Thanh.
Mộc Tịch sau lưng cô, không khỏi cảm thấy, hình tượng Vân Thi Thi bỗng nhiên trở nên cao lớn.
Cô cũng không phải chưa từng làm trợ lý cho minh tinh khác.
Cái gọi là trợ lý, có thể nói là súc vật làm trâu làm ngựa.
Minh tinh khó chịu, thì đánh chửi.
Làm trợ lý rất khổ, ở mặt ngoài xem ra thì tốt, giống như cùng ra cùng vào với rất nhiều minh tinh, có thể tiếp xúc gần gũi với minh tinh, nhưng trên thực tế, làm trợ lý chịu khổ nhiều nhất, cực nhọc nhất.
Minh tinh chân chính xem bạn như bạn bè, căn bản không tồn tại.
Nhưng mà Vân Thi Thi xuất hiện, phá vỡ nhận thức của cô.
Hóa ra, minh tinh, cũng có người thân thiện như Vân Thi Thi.
Đối với Vân Thi Thi, trong lòng Mộc Tịch cảm kích nói không nên lời!
Phòng nghỉ Nhan Băng Thanh là phòng nghỉ VIP, hết sức xa hoa, thậm chí cao hơn Vân Thi Thi một đẳng cấp.
Nhan Băng Thanh đối với trang bị của studio, đều đã vô cùng xem trọng, yêu cầu hà khắc.
Phòng nghỉ này vốn là dành cho Vân Thi Thi, chỉ là Nhan Băng Thanh đoạt đi, Vân Thi Thi cũng không sao cả, cũng đi ra ngoài.
Dù sao một phòng nghỉ mà thôi, đối với cô mà nói, căn bản không quan trọng.
Đến cửa phòng nghỉ, Vân Thi Thi không coi ai ra gì tiêu sái đi vào, Nhan Băng Thanh đang trang điểm, nhìn thấy cô nắm tay Mộc Tịch đi đến, đại khái cũng biết là chuyện gì rồi.
Cô ta đã sớm dự đoán được chính là như vậy.
Không sợ Vân Thi Thi tìm tới cửa, đến đây vừa lúc, cảnh cáo cô ta, cho cô một bài học!
Vì thế, Nhan Băng Thanh cười, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chị Băng Thanh, chị đang bận sao?" Vân Thi Thi cũng không tức giận như trong tưởng tượng của Nhan Băng Thanh, mà mỉm cười hòa nhã, cử chỉ vô cùng tôio nhã.
Loại tao nhã kia, giống như khí chất quý tộc lộ ra từ trong xương, khác với khí chất của Nhan Băng Thanh.
Người ta hồn nhiên thiên thành, còn cô ta chỉ dựa vào trang dung và kịch bản là thể hiện khí chất.
Hai người cùng đứng, lập tức phân cao thấp.
Nhan Băng Thanh ngẩn người, trả lời: "Không vội.”
Côt tôi không ý thức được, khí thế của mình trước một cái nhăn mày một nụ cười của Vân Thi Thi, đã bị áp chế một mảng lớn.
"Là như vậy, tôi mới vừa đi diễn về, nhìn thấy cánh tay trợ lý của tôi bị phỏng, cô ấy không nói cái với tôi gì, nhưng nghe có người nói, là cô hắt, tôi muốn hỏi một chút, chuyện này cuối cùng là thế nào.”
"Là tôi làm cho.” Nhan Băng Thanh nhíu mày, thản nhiên thừa nhận: “Nhưng tôi không phải cố ý, cô đang hỏi tội tôi đấy à?"