Dừng một chút, ông ta lại nói: "Chỉ là cần kiểm tra lại, có thể màng nhĩ đã bị thủng. Cái này có vẻ nghiêm trọng..."
"Nghiêm trọng? Rất nghiêm trọng!?" Mộ Nhã Triết mở to mắt: "Ông nói "màng nhĩ bị thủng" là như thế nào?"
Bác sĩ liền giải thích: "Cô Vân là bị ngoại lực làm tổn thương dẫn đến màng nhĩ bị thủng, có chút máu bị tụ lại, bất quá màng nhĩ có thể phục hồi được, nếu chăm sóc tốt thì đại khái là hơn nửa tháng có thể lành lại."
"Hơn nửa tháng?!" Mộ Nhã Triết cau mày.
Bác sĩ bị anh hỏi sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa, cẩn thận đánh giá sắc mặt anh.
Mộ Nhã Triết xiết chặt tay.
Bị thương như vậy có nghiêm trọng không?
Nhan Băng Thanh này, ra tay độc ác như vậy, đánh cô đến mức thủng cả màng nhĩ, đáng chết!
Mộ Nhã Triết nâng mắt, giọng lạnh lùng: "Về sau có ảnh hưởng tới thính lực không?"
Bác sĩ nói: "Nếu bảo vệ tốt, đại khái là không."
"Tôi không cần câu trả lời mơ hồ như vậy."
Mộ Nhã Triết nhíu mày, đầu ngón tay nặng nề gõ gõ lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Ông nghe cho rõ, mặc kệ là xuất huyết kết mạc hay là màng nhĩ bị thủng, tôi muốn cô ấy hoàn hảo không tổn hao gì. Nếu như lưu lại di chứng gì..."
Giọng nói trầm trầm, ánh mắt anh lạnh lùng, ý tứ phía sau không cần nói cũng biết.
Bả vai bác sĩ run run, bị sắc mặt băng lãnh của anh doạ sợ, lập tức liên tục cười làm lành, tỏ ý sẽ hết sức điều trị.
Chỉ sợ có cái gì sơ xuất, bát cơm này của ông ta cũng không còn.
Mộ Nhã Triết đi đến bên giường, đưa tay xoa mặt Vân Thi Thi, nhìn hai gò má cô sưng đến không chịu nổi, trong lòng hờn giận đến mức khống chế không nổi.
Đau lòng, vô cùng đau lòng.
Nhưng đồng thời lại âm thầm buồn bực, cô gái này làm sao có thể ngốc như vậy?
Để mặc cho người khác nhục nhã như vậy sao?
Một bạt tai lại một bạt tai rơi xuống, cô không đau sao?
Người khác đánh cô, chẳng lẽ cô không biết đánh lại sao?
Ở trước mặt anh răng bén lưỡi nhọn giống như con mèo nhỏ, bị chọc giận còn có thể giương nanh múa vuốt.
Sao ở trước mặt người khác lại để bản thân phải chịu khổ!
Anh cũng không tin, nếu cô đánh lại, ai dám làm gì!
Nếu không phải giờ phút này cô đang bị thương, Mộ Nhã Triết thật sự rất sợ mình khống chế không nổi, hung hăng cắn môi cô, cắn đau cô, đau đến mức cô tỉnh!
Nhưng giờ phút này, nhìn cô không có chút huyết sắc nào, mặt trắng bệch như tờ giấy, trong lòng chỉ còn lại đau khổ.
Hộ lý ở lại, muốn giúp Vân Thi Thi đổi giường bệnh, nhưng mà mấy người hộ lý không để ý, sức lực trên tay hơi lớn, cho nên làm đau cô.
Vân Thi Thi chưa tỉnh táo lại, bị động tác không cẩn thận của bọn họ làm cho nhíu mày.
Mộ Nhã Triết bất mãn nói: "Mấy người làm cô ấy đau rồi!"
Một đám người sợ tới mức mặt biến sắc, thất thần tại chỗ.
"Chân tay vụng về, cút ngay!"
Tâm tình Mộ Nhã Triết phiền não tới cực điểm, đẩy giường bệnh ra, tự mình ôm Vân Thi Thi vào trong ngực.
Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng, thật cẩn thận, như thể cô là bảo bối trân quý nhất thế gian này, ôm cô vào trong lòng, hai tay dùng lực nâng người cô lên.
Thần trí không thanh tỉnh, nhưng Vân Thi Thi cảm nhận được mình đang ở trong lòng anh liền an tâm, không tự giác dựa sát vào ngực anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lòng anh, mi tâm dần dần giãn ra.
Động tác vô ý này là một sự ỷ lại, tâm tình Mộ Nhã Triết liền bình tĩnh lại.
Trong nháy mắt, mềm mại đến rối tinh rối mù.
Động tác vô thức này, coi như là ỷ lại sao?