Vân Thi Thi cười mỉm, xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, tiếp tục kể: "Trong Vương Quốc Hắc Ám có một đào phạm nữ mười chín tuổi trốn đến nơi này, cô ta tên là Kim Linh, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, từ nhỏ cũng rất có tâm kế, sau khi lớn lên phụ mẫu đều mất, bị quốc vương của Vương Quốc Hắc Ám nhìn trúng, phong cô ta làm nương nương. Nhưng cô ta không biết nhớ ân, liên hợp với Tể tướng mưu quyền đoạt vị, bị quốc vương nhìn thấy, cô ta một đường trốn đến nơi này."
"Là người phụ nữ xấu xa sao?"
"Ừ, người xấu."
Vân Thi Thi lật qua một trang, tiếp tục kể: "Nhìn thấy bố cáo, Kim Linh hết sức vui vẻ: Tuổi của công chúa Ái Tâm này bằng cô ta, cô ta giả mạo một phen, tránh người đuổi bắt cô ta, cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời! Vì thế, Kim Linh mời nhà điêu khắc tốt nhất toàn thành, điêu khắc cho cô ta một mảnh ngọc bội có chữ Ái Tâm giống như bố cáo miêu tả, nhưng cô ta không biết rằng, ngọc bội Ái Tâm chân chính vừa rơi sẽ vỡ. Vì tránh rắc rối, Kim Linh giết người kia. Sau đó, cô ta lại giả mù sa mưa cầm ngọc bội vào Vương Cung... Quốc vương vừa thấy đến cô ta và ngọc bội, lệ rơi đầy mặt nói hết những nhung nhớ với cô ta, Kim Linh cũng làm bộ khóc lên, trong lòng lại thầm kêu thành công. Vì thế cô ta lên làm công chúa."
"Người này vậy mà giả mạo làm công chúa?" Tiểu Dịch Thần nghe đến đó, bỗng nhiên lòng đầy căm phẫn xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, hết sức tức giận."Vậy công chúa thật sự đang ở nơi nào?"
"Công chúa thật sự thì được nuôi dưỡng tại nhà ngư dân, không ai biết tên cô, nhưng thấy cô quá khờ dại, thì gọi cô là Chân Chân. Cô và cha mẹ nuôi sống hạnh phúc cùng một chỗ. Tuy cô biết vợ chồng ngư dân không phải cha mẹ ruột của cô, lại không biết cha mẹ ruột của cô là ai. Chỉ có ngọc bội Ái Tâm chân chính là ở bên người cô. Ái Tâm mặc dù mới mười tám tuổi, nhưng cũng xinh xắn như hoa như ngọc. Vì gia cảnh bần hàn, đành phải đi vào cung làm nha hoàn, thái giám tổng quản kêu cô đi hầu hạ công chúa."
"Thật đáng thương..." Tiểu Dịch Thần càng lúc càng xiết chặt quả đấm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, hiện ra bi thương, hoàn toàn chìm vào chuyện xưa, cảm thấy đau lòng vì công chúa.
"Một ngày, quốc vương cùng công chúa giả đang ăn cơm, quốc vương nhớ lại chuyện cũ, đột nhiên muốn nhìn ngọc bội Ái Tâm. Công chúa giả cảm thấy không sao nên gỡ ngọc bội từ trên người xuống, đang muốn đưa cho quốc vương, công chúa thật bưng một mâm đồ ăn, vừa lúc đụng phải công chúa giả, ngọc bội rơi xuống đất - - đúng là không vỡ. Công chúa chửi ầm lên: "Cẩu Nô Tài này! Đụng chạm làm rơi đồ vật quan trọng nhất của bản công chúa và phụ vương, ngươi đáng tội gì!" công chúa thật nghe xong, bị dọa quỳ rạp xuống đất: "Nô tỳ đáng chết! Mong công chúa thứ tội!"..."
"A..."
Bỗng nhiên Tiểu Dịch Thần ngồi lên, trái tim theo tiến triển của chuyện xưa, mà nhăn thành một đoàn."Công chúa giả này thật sự rất xấu! Thật đáng ghét. Rõ ràng cô ta không phải công chúa, vậy mà thay thế thân phận công chúa thật, quốc vương không phát hiện công chúa là giả à? Rất quá đáng."
Vân Thi Thi không khỏi bật cười: "Quốc vương cũng không biết công chúa là giả mà."
"Sau đó thế nào? Sau đó thế nào?" Tiểu Dịch Thần khẩn trương hỏi.
"...Thấy ngươi còn trẻ, chém rất đáng tiếc, hừ, để lại mạng chó của ngươi!" Công chúa giả khinh miệt nói. Mà tâm tư quốc vương bên cạnh cũng không ở chỗ này: Ái Tâm sao lại thế này, trước kia đối xử với hạ nhân cũng không phải như vậy. Ai, là mình đa tâm sao... Từ từ! Ngọc bội Ái Tâm không phải vừa rơi thì vỡ sao? Trừ phi mảnh ngọc bội kia là giả, chẳng lẽ... Bỗng nhiên quốc vương có chút hoài nghi."