Nhưng mà nghĩ tới cô phải trở về tổ kịch chướng khí mờ mịt đó, còn sẽ có Nhan Băng Thanh thứ hai, Nhan Băng Thanh thứ ba, anh liền lo lắng không thôi.
Không muốn cho cô phải chịu uất ức.
"Anh nuôi em." Mộ Nhã Triết khống chế được tay lái, "Cho nên, em không cần trở về tổ kịch đó nữa.”
"Không cần." Vân Thi Thi lại nhàn nhạt nói.
Đôi mắt Mộ Nhã Triết lóe lên kinh ngạc, nhìn phía cô, "Sao vậy? Vì sao nói không cần?"
"Bởi vì, cảm giác là lạ." Ngón tay của Vân Thi Thi quấn quanh lọn tóc, vẻ mặt phức tạp.
"Tại có cảm giác kỳ quái thôi. Anh vừa không cho em làm việc, không cho em quay phim, cũng không cho em làm cái gì? Ở nhà im lặng làm một bà nội trợ, giống như mấy người vợ Nhật bản vậy, chỉ cần ở nhà, yên lặng chờ đợi chồng trở về sao? Anh nói anh nuôi em mà em có cảm giác, em không khác gì con chim hoàng yến bị nhốt vào lồng chim cả."
Cô bình tĩnh nói ra quan điểm của bản thân, mỗi một câu quan điểm, đều làm cho Mộ Nhã Triết rung động không thôi.
Mộ gia luôn có tiêu chuẩn đàn ông độc quyền.
Có lẽ chút quan điểm đã ăn sâu vào trong lòng anh, nhưng Vân Thi Thi mỗi một lần đều sẽ hung hăng đánh vỡ những quan điểm đó.
Phụ nữ cũng cần công việc.
Phụ nữ cần có kinh tế độc lập.
Phụ nữ cũng không cần dựa vào đàn ông.
...
Cô quả thật khác với những người phụ nữ khác.
Ví dụ như trong giới giải trí, có biết bao nhiêu phụ nữ bước vào đó, đơn giản chỉ vì danh lợi tham vọng, khát vọng được lộ diện, càng khát vọng một mai được bay lên đậu cành cao, chim sẻ biến thành phượng hoàng, gả vào hào môn, trở thành thiếu phu nhân danh môn vọng tộc.
Phụ nữ hào môn quả thật giống như chim yến bị nhốt vào trong lồng, tất cả chỉ xoay quanh quấn quýt đàn ông, ở mặt ngoài nhìn như phong quang vô hạn, trên thực tế, để duy trì phồn hoa và hư vinh ấy, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Dù vậy, vẫn có không ít phụ nữ vẫn lao đầu vào đó
Còn cô thì muốn thoát khỏi nhà giam đó.
"Sao em có thể so với phụ nữ khác?" Mộ Nhã Triết có chút không vui bắt hàm dưới của cô, bất mãn hôn cánh môi của cô, "Em không phải chim yến, em là người phụ nữ của anh.”
Vân Thi Thi giật mình, ánh mắt ngạc nhiên trừng lớn.
Mộ Nhã Triết lại nói: "Em và người khác không giống nhau. Anh nói anh nuôi em vì em quá ngu ngốc, cả ngày bị người bắt nạt!"
"Em ngốc khi nào chứ?" Cô vung đôi bàn tay trắng như phấn, vẻ mặt không vui kháng nghị.
Mộ Nhã Triết lại bắt được tay cô, nói: "Nếu em muốn làm việc, muốn quay phim vẫn có thể. Nhưng đừng để cho bản thân chịu ủy khuất. Em bị bắt nạt, anh sẽ rất tức giận!"
Thật sự rất tức giận.
Lúc trước thấy cô bị Nhan Băng Thanh nhục nhã, anh thiếu chút nữa không khống chế nổi, ném đi kịch tổ.
Trong lòng Vân Thi Thi âm thầm kinh ngạc nhìn về phía anh, trong lòng ấm áp, cong môi nói: "Được rồi, em sẽ không để mình phải chịu uất ức và bị bắt nạt. Ngày đó em chỉ lấy đại cục làm trọng thôi?"
"Vì lấy đại cục làm trọng, cũng không chú ý tới bản thân?" Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói, "Em có biết hay không..."
- - Anh sẽ đau lòng?
Nhưng giọng nói lại im bặt, có chút lời nói cuối cùng anh vẫn không nói ra khỏi miệng.
Vân Thi Thi chớp mắt, thấy anh nói chưa xong đã im lặng, có chút kỳ quái hỏi: "Biết cái gì?"
"Không có gì!" Mộ Nhã Triết vươn tay, xoa mái tóc của cô, lại không nhịn được chọc vào mi tâm của cô.
"Em đó, có nhiều lúc anh phát hiện em giống như một đầu gỗ."
"Sao nói vậy chứ?"
"Phụ nữ trong giới giải trí ai cũng muốn bám lên người anh, còn em có chỗ dựa vững chắc đặt ở đó mà lại làm như không thấy?"
Đôi mắt Vân Thi Thi xinh đẹp rực rỡ, ý cười nhàn nhạt, "Dựa vào, đương nhiên dựa vào. Có chỗ dựa vì sao không dựa vào chứ?"
Chẳng qua, rất kỳ quái nha.
Có chỗ dựa lại đi cầu người khác dựa vào.
Vân Thi Thi mím môi cười, có đôi khi còn cảm thấy người đàn ông này rất đáng yêu.
Mấy ngày nay cô không ở kinh, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì ở thủ đô, cũng không biết Nhan Băng Thanh bị phong sát.
Thời gian nghỉ phép, Mộ Nhã Triết cố ý tịch thu điện thoại của ba mẹ con, hoàn toàn ngăn cách bọn họ với internet.