Vân Thi Thi có chút nghi hoặc: “Tần Chu lại nói với cô cái gì rồi?”
“Trách tôi không chăm sóc cô tốt, để cô bị ủy khuất trong tổ kịch.” Mộc Tịch tự trách.
“Chuyện này cũng qua rồi, hơn nữa trách cô làm gì, chuyện này đâu có liên quan tới cô.”
Mộc Tịch cảm động rơi nước mắt, “Thi Thi, cô thật tốt, luôn suy nghĩ cho tôi.”
Vân Thi Thi sờ đầu cô ấy: “Được rồi, không phải tôi đã tốt hơn rồi sao?”
“Ừm” Mộc Tịch gật đầu, lau nước mắt: “Nhan Băng Thanh kia bị phong sát là xứng đáng, khi dễ cô, đây là gặp quả báo.”
“Bị phong sát?”
Vân Thi Thi ngây người.
“Ừ, cô ta bị phong sát, tổ kịch đã xóa tên cô ta rồi.” Mộc Tịch vô cùng kỳ lạ nhìn cô: “Sao hả, cô không biết chuyện này sao?”
Vân Thi Thi mờ mịt lắc đầu, “Tôi không biết.. cô ta bị phong sát thật sao?”
“Ừ, Hoàn Vũ trực tiếp ra lệnh đó, báo chí nói đến rất nhiều, trên mạng mắng chửi cô ta thương tích đầy mình, tổ kịch đuổi cô ta không nói, quay phim khác cũng bị hủy bỏ hết, thanh danh của cô ta thối đến nước ngoài luôn rồi, hoàn toàn không có cơ hội xoay người. Thi Thi, lần này cô có thể xem như nhờ họa được phúc, đạo diễn Lâm miễn bàn thoải mái thế nào, mấy ngày nay chưa thấy anh ta tức giận.”
Vân Thi Thi nhíu mày.
“Mấy này ngay tôi không ở trong nước, cho nên không biết chuyện này.”
Mộc Tịch hỏi: “Đúng vậy, mấy nay cô đi đâu, Tần Chu luôn nhắc tới cô.”
“Mấy hôm nay nghĩ phép dưỡng thương thôi.”
“Azz, đáng tiếc. Cô bỏ qua tuồng hay rồi, cô không biết mấy bữa nay Nhan Băng Thanh bị cấu xé thành dạng gì rồi, thật đáng thương. Nhưng tôi không tội nghiệp cô ta, người đáng thương có chỗ đáng giận, cô ta xứng đáng.” Mộc Tịch tức giận nói “Tôi còn cảm thấy chưa hết giận đâu, hẳn nên để cô ta công khai nhận lỗi với cô, mới hết giận.”
Nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Vân Thi Thi đột nhiên ý thức được, mình giống như bị Mộ Nha Triết thiết kế.
Phong sát Nhan Băng Thanh không cần nghĩ cũng biết là bút tích của anh.
Người có thể một tay hất tung giới giải trí tới nghiêng trời lệch đất như vậy cũng chỉ có anh.
Anh đã sớm phong sát Nhan Băng Thanh.
Vậy.. ngày đó
Nhớ lại cô bị lừa từ đầu tới chân mà chẳng biết gì, còn cầu anh đuổi Nhan Băng Thanh. Vậy mà anh còn vô sỉ ra điều kiện với cô…
Còn cô thì cứ nhào đầu vào..
Đáng chết, Mộ Nhã Triết anh thật phúc hắc..
Mặt Vân Thi Thi đỏ bừng, “Như vậy, cô ta bị tổ kịch xóa tên hả, nhân vật của cô do ai diễn?”
Mộc Tịch há miệng muốn nói, đôt nhiên phía sau tryền đến một giọng nói.
“Vân Thi Thi...”
Vân Thi Thi theo tiếng gọi quay đầu lại, thấy một cô gái trang điểm xinh đẹp đang đi về phía cô.
Trên mặt cô có chút kinh ngạc, ngây người thì cô ấy đã chạy đến trước mặt cô, mỉm cười duổi tay nói: “Xin chào, tôi tên Lục Cảnh Điềm, kêu tôi Cảnh Điềm là được.”
Khuôn mặt này có chút quen thuộc.
Nhưng cô không nhớ ra, gặp ở đâu rồi.
Vân Thi Thi nắm tay cô ấy: “Xin chào, Cảnh Điềm.”
“Tôi vừa vào tổ kịch, đóng vai Lâm Hà Na, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lục Cảnh Điềm cười, ánh mắt gần gũi.
Đột nhiên Mộc Tịch đứng bên cạnh không dám nói gì nữa.
Vân Thi Thi nói: “Ừ, sau này mọi người ở trong một tổ kịch, cũng xin cô chỉ giáo nhiều rồi.”