"Phải rõ ràng, cô là diễn viên, không phải là cô chủ lớn, hiểu chưa? Tôi vì nể mặt cha của cô, mới cho cô vào tổ kịch. Nhưng không có nghĩa cha cô có mặt mũi lớn mà tôi không dám đá cô ra khỏi tổ kịch. Diễn không tốt, vẫn bị đá khỏi như thường, lấy biểu hiện của cô, tôi có thể tùy tiện kéo một người khác vào diễn, đều tốt hơn cô."
Vân Thi Thi ở một bên nghe Lâm Phượng Thiên trực tiếp mắng Lục Cảnh Điềm thành cặn bã, quả thực tâm phục khẩu phục.
Khó trách nghe đồn, tính tình Lâm Phượng Thiên nóng nảy, dám giận dám nói.
Bây giờ đạo diễn như vậy cũng không nhiều.
Quân Mặc ở một bên nghe cũng kinh hồn táng đảm.
Công lực chửi người của Lâm Phượng Thiên cũng không phải tùy tiện nói. Tận mắt nhìn thấy thật bái phục.
Bây giờ đạo diễn cũng chỉ có Lâm Phượng Thiên dám mắng diễn viên có bối cảnh như vậy.
Lâm Phượng Thiên kêu mọi người nghỉ ngơi, bảy giờ bắt đầu diễn.
Là một trận mưa diễn.
Lâm Phượng Thiên mới vừa đi, Lục Cảnh Điềm liền che miệng xoay người chạy tới toilet.
Cô vừa mới đi, diễn viên quần chúng đều phát ra tiếng cười nhạo.
Dương Mị cũng không nhịn được che miệng cười.
Mộc Tịch cũng không nhịn được: "Azz, đạo diễn Lâm quả thật ngoài dự đoán của tôi, mắng người thật giỏi"
"Tôi cũng chưa thấy một mặt ma quỷ của đạo diễn Lâm như vậy?"
"Đó là cô, tôi thì gặp rồi. Bây giờ đạo diễn Lâm đã thu liễm không ít, trước kia anh ta trong tổ kịch nhất định phải lấy ra 200% tinh thần chuyên nghiệp, nếu không chỉ có thể bị mắng."
Mộc Tịch nói.
Quân Mặc cười nói: "Thi Thi, cảnh tiếp theo là cô và Tinh Trạch diễn, có muốn luyện tập một chút không? Bây giờ cô cười người khác, đến lúc đó tới phiên cô biểu hiện không tốt lại bị đạo diễn Lâm mắng"
"Cũng phải, cô đừng đắc ý, cô diễn không tốt, Đạo diễn Lâm cũng sẽ mắng, ở trước mặt Đạo diễn Lâm, không có cái gì gọi là "đặc biệt chiếu cố" cả, cô diễn không tốt, cũng sẽ bị mắng xối xả như Lục Cảnh Điềm.”
Trên mặt Vân Thi Thi hiện lên sợ hãi: "Cô nói đúng, Quân Mặc, cô mau giúp tôi luyện tập lời thoại đi."
Quân Mặc xoa đầu cô: "Được, đồ ngốc..."
Mộc Tịch ở một bên nhìn thẳng mắt, không khỏi cảm khái nói: "Quân Mặc, tôi sắp bị cô bẻ cong rồi."
Quân Mặc nhíu mày: "Có ý gì?"
"Cô đẹp trai như vậy, còn dịu dàng tôi sắp yêu cô mất rồi."
Trên mặt Quân Mặc ửng đỏ, có chút thẹn thùng.
Vân Thi Thi oán trách nói: "Mộc Tịch, cô thật xấu, biết cô gái nhà chúng ta dễ thẹn thùng, cô còn đùa giỡn người ta, haha."
Buổi chiều, có khách không mời mà tới tổ kịch.
Vân Thi Thi mới vừa cùng Quân Mặc diễn xong, liền theo thường lệ đi mua mấy thùng nước, trở về phân phát cho nhân viên công tác, vừa trở lại studio, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc...
Tống Ân Nhã ---
Vân Thi Thi giật mình.
Sao cô ta lại ở chỗ này?
Chỉ thấy Tống Ân Nhã ngồi ở bên cạnh Lục Cảnh Điềm, Lục Cảnh Điềm khóc thật lâu, Tống Ân Nhã dịu dàng vuốt lưng cô ta, như là đang an ủi, thoạt nhìn quan hệ hai người rất tốt.
Hay là, hai người là bạn?
Tống Ân Nhã đến thăm tổ kịch?
Quả nhiên, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Lời này thật có vài phần đạo lý.
Quân Mặc thấy Vân Thi Thi nhìn về phía Tống Ân Nhã cũng nhìn qua đó, liếc mắt một cái đã nhận ra Tống Ân Nhã.
Thấy ánh mắt Tống Ân Nhã dừng ở trên người Vân Thi Thi, Quân Mặc có chút ngoài ý muốn.
"Thi Thi, cô quen Tống Ân Nhã sao?"
"Biết, nhưng không quen." Vân Thi Thi ít ỏi vài câu, hiển nhiên không muốn nói thêm.