Vân Thi Thi bị động tác đột ngột của anh làm cho bất ngờ, lẳng lặng ngẩng đầu, thì đã thấy anh ta cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt tức giận.
"Tinh Trạch, anh..."
"Vừa nãy, cô ta nói, em là người thứ ba, chưa kết hôn mà đã có con."
Cố Tinh Trạch môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng cất lời: "Bị nhục mạ như vậy, em cảm thấy thế nào?"
Vân Thi Thi bị câu hỏi của anh làm cho ngơ ngẩn, thật lâu cũng không trả lời.
"Sao lại không nói, đây là sự lựa chọn của em sao?"
Cố Tinh Trạch tức giận nhìn cô chằm chằm: "Vân Thi Thi, đây là thứ em chọn sao? Em muốn uổng phí bản thân như vậy sao?"
"Có ý gì?"
"Tên đó có thể cho em cái gì, vinh hoa phú quý? Là hư danh hay là lợi ích vĩnh viễn? Còn có, những lời lẽ chửi rủa, khinh miệt, nhục nhã như vậy! Tất cả đều là em muốn vậy sao?"
Vân Thi Thi ngơ ngẩn.
Mặc dù sắc mặt của anh lạnh lùng không có biểu hiện, giọng nói thì nhàn nhạt, nhưng ở trong mắt anh ta thì dạt dào tràn ngập yêu thương.
Anh ta... đang biểu hiện tình cảm với cô?
Vân Thi Thi nói không thành lời.
Cố Tinh Trạch tiện đà nói thêm: "Vinh hoa phú quý, danh lợi, tên đó cho em được, anh cũng cho được. Nhưng mà nếu như anh là người đàn ông của em, anh tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt em, nhục nhã em, chửi rủa nói xấu em!"
Vân Thi Thi nghẹn họng nhìn trân trối.
Giọng nói của Cố Tinh Trạch hơi dịu xuống, khuôn mặt tuấn tú từ từ kề sát mặt cô, lửa giận trong mắt bỗng chốc bị thay bằng sự dịu dàng trìu mến, anh ta đau lòng nhìn cô, nhiều lúc rất muốn đem người con gái này ôm lấy thật chặt.
Nhưng anh không thể.
Cố Tinh Trạch nhắm mắt lại, thanh âm trầm thấp tột cùng: "Thi Thi, nếu như anh là người tới trước, em sẽ chọn anh sao?"
Nếu như trước đây gặp gỡ anh trước khi gặp Mộ Nhã Triết, cô sẽ chọn anh sao?
"Tinh Trạch, em vẫn luôn coi anh như một đàn anh ưu tú..."
Cố Tinh Trạch ngắt lời: "Nếu như không phải là đàn anh...?"
Vân Thi Thi sửng sốt.
"Vân Thi Thi, trong mắt em, anh chỉ là một đàn anh thôi sao?"
Cố Tinh Trạch từ từ mở mắt, thanh âm khôi phục sự bình tĩnh, ánh mắt cũng lạnh nhạt không chút xao động: "Vân Thi Thi, anh vẫn luôn nghĩ rằng anh là một kẻ không màng danh lợi. Nhưng đến khi gặp em, lần đầu tiên anh có ham muốn đoạt lấy."
Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng trái tim của mình sẽ không bao giờ rung động nữa, đời này sẽ cứ vậy cô độc.
Có thể gặp cô, anh ta lại như gặp phải thứ ma quỷ gì, trái tim không ngừng vì cô mà nhộn nhạo, chỉ cần một cái ngoái đầu, một cái nhăn mày, hay một tiếng cười của cô, trái tim lại như có dòng máu nóng không ngừng chảy vào.
"Em vẫn chưa trả lời anh, em sẽ chọn anh chứ? Không có Mộ Nhã Triết, em sẽ chọn nắm tay cùng anh sao?"
Anh cố chấp gặng hỏi, cố không muốn bỏ lỡ, cố không để buông tay.
Chỉ cần là một chữ "Có" từ trong miệng cô nói ra, anh sẽ không từ thủ đoạn mà cạnh tranh!
Vân Thi Thi im lặng không nói, chậm rãi vươn tay, đẩy anh ta ra.
"Xin lỗi, Tinh Trạch..."
Lời cự tuyệt của cô, không một chút do dự.
Cố Tinh Trạch sắc mặt không chút thay đổi nhìn cô, đột nhiên, khóe môi hơi cong lên, trong ánh mắt giống như đã bị dập tắt mất cái gì.
Vân Thi Thi lấy lại tinh thần, lúc ngẩng đầu lên, Cố Tinh Trạch đã rời đi từ bao giờ.
Cô hít sâu một hơi, sốc lại khí thế, đi ra chỗ Mộc Tịch, cô ấy đang tìm cô khắp nơi ở Studio.
"Vân Thi Thi, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô mãi không thấy."
Vân Thi Thi giống như đang thất thần, không nghe rõ Mộc Tịch nói gì.
Mộc Tịch ngẩn ra: "Thi Thi, cô làm sao vậy...?"