Mở vòi sen ra, nước ấm lập tức bao trùm lấy cơ thể của cả hai người, Mộ Nhã Triết ôm lấy cô, hôn lên tóc cô, hưởng thụ hơi ấm từ cơ thể cô.
Sau một hồi mây mưa, cả người ai cũng đã mệt lử, nước dần dần nâng lên, ngang cổ cả hai người.
Ngâm mình trong nước ấm, cảm giác thật thích.
Vân Thi Thi như một con mèo con, ở trong ngực anh cọ quậy, còn cầm lấy tay anh giả vờ múa may.
Thật đẹp.
Mỗi ngón tay của anh đều thon dài, khớp xương rõ ràng, ai nhìn cũng phải thèm muốn.
Hai bàn tay này, chắc hẳn là một tay piano kiệt xuất, vì ngón tay rất tinh tế, lại rất dài, không như người khác.
Nhưng trên thực tế thì, thực sự Mộ Nhã Triết từ nhỏ đã từng học qua piano, cả violin nữa.
Vân Thi Thi nhìn ngắm tay anh đã rồi, sau đó cô vươn tay mình ra, đặt khớp lòng bàn tay mình sát vào lòng bàn tay anh.
Ngón tay anh rất dài, dài hơn cô cả khúc.
Nếu so sánh, tay cô vừa nhỏ lại vừa mềm yếu, chỉ cần một bàn tay của anh, cũng đủ để nắm hai bàn tay của cô rồi.
Khoé môi cô cong lên, cô đặt tay mình hoà vào tay anh, đổi đủ kiểu nắm, sau đó, để mười ngón đan vào nhau, nắm lại thật chặt.
Mộ Nhã Triết dùng sức nắm tay cô, từ phía sau kéo sát cô về phía mình, khoá cô chặt trong lòng.
Cô nhìn lên phía trước, cô mong thời gian có thể dừng lại, để hai người, vĩnh viễn được như bây giờ.
Anh quyến luyến ấm áp rên người cô, anh ôm cô, dù anh mệt mỏi, lòng anh đang rối bời, nhưng hiện tại anh đã bình tĩnh lại, được ở bên cô anh cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Khi đến đây, anh chợt nhận ra, bản thân anh rất thích người phụ nữ này, thậm chí anh không thể rời khỏi cô dù chỉ một bước.
Anh là một người luôn muốn chiếm mọi thứ về tay mình.
Dù là cái gì, anh đều mong mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Anh không thích bị ai đó điều khiển hoặc lợi dụng, dù là việc gì, anh cũng phải là người đưa ra quyết định.
Nhưng mỗi lần đứng trước mặt cô, anh lại đi lệch khỏi quỹ đạo.
Hoá ra, đối với cô, anh chỉ là một người xa lạ.
Anh vẫn nhớ rõ, ngày đó, Vân Thiên Hữu đã nói với anh: “Chú chỉ thích sắc đẹp của mẹ tôi thôi phải không?”
Anh đã từng nghĩ, có phải anh đang gặp phải một vấn đề không có lời giải thích không?
“Là yêu?”
Đúng rồi, anh không còn thích nữa, anh yêu rồi.
Chỉ tiếc là, một khi đã yêu thì sẽ bị ràng buộc, không thể chia lìa.
Mới đầu, anh không rõ, thích là cảm giác gì, yêu là cái gì, hôn nhân thì có gì mà hạnh phúc?
Vì thế, anh chỉ mờ mịt cho qua mọi chuyện, thậm chí là sao cũng được.
Nhưng giờ đây, ở bên cạnh cô, anh đã có được đáp án rồi!
Cô, chính là điểm yếu của anh, là thứ anh không thể đánh mất được.
Đúng là!
Anh biết, thân phận hiện giờ của anh là gì, anh không thể có tình cảm hay để bản thân liên quan đến bất cứ người ngoài cuộc nào.
Vì điều đó sẽ khiến người đó bị đe doạ, anh sẽ bị uy hiếp.
Địa vị hiện giờ của anh, có thể nói là rất cao.
Nếu có chuyện gì, hay có bất cứ ai quan trọng với anh, nhất định người đó sẽ trở thành một gánh nặng.
Nhưng, đối với cô, anh lại cam tâm tình nguyện bảo vệ cô, đem cô trở thành gánh nặng của mình!
Yêu…
Anh đột ngột nói từ yêu, Vân Thi Thi lúc đầu không nghe rõ, kinh ngạc hỏi: “Anh vừa nói gì?”
“Không có gì!”
Mộ Nhã Triết nở nụ cười, xoay người cô lại, nâng cầm cô lên, hôn cô nụ hôn thật sâu.
Vân Thi Thi ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn của anh, ai người quyến luyến không rời.
Anh nhẹ nhàng cắn múi đầu lưỡi cô, nó nộn nộn, mềm mềm, giống như một món ăn ngon vậy, hai tay anh bắt đầu chạy loạn, hiện nhiên, mây mưa vừa rồi vẫn chưa đủ với anh nha!
Anh muốn làm thêm một lần nữa, tận hưởng vẻ đẹp của cô, đối với anh, chỉ cần là cô thì bao nhiêu cũng không đủ!Chương 851: Hạ mình hầu hạ cô
Mỗi một lần động chạm của anh, đều mang đến cho cô cảm nhận quá mức sâu sắc.
Mỗi chỗ ngón tay thon dài của anh xẹt qua, đều đốt lên ngọn lửa.
Cô không ngừng run rẩy trong lòng anh.
Nhiệt độ trong phòng tắm đột nhiên lên cao.
Hơi nước tràn ngập, thế nên, trong nụ hôn triền miên không ngừng của anh, cô cảm thấy sắp hít thở không thông rồi.
Anh còn muốn đi vào càng sâu, cô lại vội vàng ngăn trở.
Ánh mắt người đàn ông hiện lên nghi ngờ, hỏi: "Sao vậy, em không muốn?"
"Sao tinh lực của anh lại dồi dào như vậy chứ?"
Vân Thi Thi hơi oán giận nói: "Bỏ qua cho em đi, em hơi ăn không tiêu rồi!"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, đột nhiên cười tà mị, ánh mắt bỡn cợt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ thở ra mờ ám."Chỉ vậy đã ăn không tiêu rồi hả? Xem ra, em nên rèn luyện cho tốt!"
Anh chỉ mới muốn cô một lần, cô đã nói ăn không tiêu, người phụ nữ này, thể lực nên tăng mạnh thêm nữa!
Anh không ngại rèn luyện rèn luyện cùng cô.
Mờ ám trong lời nói của người đàn ông, rất rõ ràng.
Cũng không biết là bị nhiệt độ trong nước làm nóng, hay là vì lời nói bỡn cợt quá đáng của anh, mặt của cô lại càng nóng hơn."Anh đừng làm loạn."
"Ai bảo em hấp dẫn như vậy.”
Mộ Nhã Triết đẩy "tội trạng" lên người cô, dưới bàn tay to của anh, cô giống như một nụ hoa, từng chút từng chút nở rộ ra dưới thân anh!
Mộ Nhã Triết ôm cô ngồi ở trên người mình, lúc này, anh thích trong hoàn cảnh này, thưởng thức vẻ đẹp thẹn thùng mà say mê trên mặt người phụ nữ của anh!
Hết sức câu hồn.
Vân Thi Thi ngượng ngùng chết đi được, nhiều lần vặn vẹo, vùng vẫy, lại hoàn toàn công dã tràng, ngược lại khiến anh càng khó có thể ức chế.
Anh luôn luôn thích nắm quyền chủ động trong tay, bởi vậy, anh muốn, cô còn có thể thoát được sao?
Cho nên, trong trời đất to như vậy, lại giữ lấy cô rồi.
Kiều diễm, sóng nhiệt càn quét!
Nhiệt độ không ngừng lên cao, cũng khiến hai người đắm chìm trong đó, từ đấy đi lên đỉnh cao chói loà!
Lúc Vân Thi Thi bị anh đè dưới thân lần thứ hai, thấy tư thái chọc người mơ màng tư thế hung hăng, giữ lấy càng sâu khi đó của anh, không khỏi tức giận nghĩ: Đây đúng là một người đàn ông vô cùng ác liệt!
Sau khi anh ngừng công kích, cô hoàn toàn không còn sức nhúc nhích, xụi lơ dưới thân anh, mặc cho dòng nước ấm áp bao phủ cô.
Sau khi điên loan đảo phượng, dù chỉ hé mở mắt, cũng có vẻ lười biếng tận cùng.
Quyến rũ trên mặt, lại hết sức câu hồn.
Anh thì vẫn tinh lực dư dả, rất có tư thế tái chiến mấy hiệp cũng không bằng lòng thu liễm!
Nhưng mà cô thì hoàn toàn không còn sức, đơn giản, cứ như vậy kết thúc.
Mềm nhũn ru rú trong lòng anh, để mặc anh tắm cho cô.
Anh lấy dầu gội đầu ra, bôi lên tóc cô, tỉ mỉ tẩy sạch cho cô.
Tựa như anh không phải lần đầu tiên hầu hạ người ta.
Cô là người duy nhất, có thể bắt anh hạ mình hầu hạ!
Nhưng mà, gội đầu hả, thì vẫn là lần đầu tiên.
Dù là Tiểu Dịch Thần, anh cũng chưa từng chăm nom tỉ mỉ như thế.
Bệnh mới khỏi, đầu Vân Thi Thi ẩn ẩn đau như cũ.
Bởi vậy anh cố ý xoa bóp huyệt vị trên đầu cô vuốt, sức lực vừa đủ, khiến cô thích ý không khỏi giãn mày.
"Thật là thoải mái."
Vân Thi Thi kìm lòng không đậu cong môi, hiển nhiên vô cùng hưởng thụ.
Mộ Nhã Triết bật cười.
Người phụ nữ này, rất biết hưởng thụ!
Sau đó, rửa sạch bọt trên người cô, mang khăn mặt tới chà lau cho cô.
Động tác của anh vô cùng cẩn thận, dù sao sức lực giữa nam nữ cách xa, anh sợ sức trên tay làm đau cô, bởi vậy động tác rất mềm nhẹ.