Cô gái kể lại chuyện vừa rồi tình một lần.
Hóa ra, chỗ mà kẻ lưu manh ngồi vừa nãy, đó là chỗ ngồi bạn trai cô ấy.
Cô ấy đi vào trước, mà bạn trai của cô ấy, đi mua Popcorn rồi.
Phim còn chưa mở màn, tên lưu manh kia ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cô ấy lập tức nhắc nhở, vị trí này có người, nhưng mà hắn ta ngồi không nhúc nhích.
Đợi bạn trai tới rồi, hai người xảy ra tranh chấp.
Để cho cô ấy không tưởng được là, bạn trai mà cô ấy yêu mới đầu vẫn còn lý luận với tên lưu manh, song khi kẻ lưu manh này bày ra đao cong trong tay, dưới dâm uy của anh ta, bạn trai của cô ấy sợ tới mức chạy trối chết, để lại một mình cô ấy.
Bởi vậy, khiến cô ấy mất hết can đảm.
Lúc cô gái rời khỏi, phim đã gần kết thục rồi.
Tiểu Dịch Thần dĩ nhiên đã không có hưng trí, hai bánh bao nhỏ một trước một sau ra khỏi rạp chiếu phim.
Hữu Hữu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ kinh ngạc lúc nãy.
"Mộ Dịch Thần..."
"Ừ?"
"Vừa nãy anh, không sợ sao?"
Hữu Hữu vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
"Sợ cái gì?"
Tiểu Dịch Thần khó hiểu nhíu mày.
"Vừa nãy người đàn ông, trên tay có đao."
"Vậy thì thế nào?"
"Nếu ông ta dùng đao với anh, anh thật sự không sợ sao?" Lòng Hữu Hữu còn sợ hãi như cũ, ánh mắt bất an.
Vừa rồi cậu thật sự rất sợ, nếu người đàn ông kia thật sự tức giận, mất đi lý trí, dùng đao đâm người...
Hậu quả như thế, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ!
Tiểu Dịch Thần cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ngoéo... khóe môi một cái: "Tiền đề là, ông ta phải đụng tới anh được đã."
Lời nói cuồng ngạo mà khinh thường, Hữu Hữu ngẩn ra.
Tiểu Dịch Thần thấy ánh mắt cậu lộ ra bất an như cũ, cùng kinh hồn chưa định, nhịn không được tiếp sát, dùng cánh tay đụng vào cậu: "Có phải cảm thấy, anh trai em rất lợi hại hay không?"
Hữu Hữu trợn trừng mắt.
"Đừng nói nhảm!"
"Ưm..." Tiểu Dịch Thần liếc mắt nhìn cậu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nét mặt lộ ra tươi cười dịu dàng, "Vậy, có phải vừa rồi em vô cùng lo lắng cho anh hay không?"
Mới vừa rồi lúc Hữu Hữu gọi bảo an vội vàng chạy tới, lo lắng trên mặt cậu nhìn thấy rõ ràng từng chút!
Em trai của cậu, là một đứa bé ngạo kiều, ở mặt ngoài không nói, không chừng trong lòng rất lo lắng đây!
Cậu ấy nhất định là lo lắng cho cậu, sợ cậu bị thương.
Hữu Hữu lành lạnh liếc cậu một cái, lại im lặng không nói.
Tiểu Dịch Thần lập tức bất mãn kêu: "Ánh mắt này của em là có ý gì!"
"Không có gì! Đi thôi!"
Hữu Hữu hừ lạnh một tiếng, đi về phía trước.
Tiểu Dịch Thần thấy thế, vội vàng đuổi theo, gắt gao dắt tay cậu.
Hữu Hữu hơi ngẩn ra, theo bản năng muốn hất tay cậu ra, Mộ Dịch Thần lại cầm thật chặt, không để cho cậu tránh thoát.
"Hữu Hữu, em yên tâm, việc này, anh có nắm chắc, mới làm. Anh không làm chuyện mạo hiểm."
Tiểu Dịch Thần thật sự giải thích.
Hữu Hữu rầu rĩ "Ừ" một tiếng: "Lần sau, đừng có như vậy, làm cho người ta vô cùng lo lắng!"
Trên mặt Tiểu Dịch Thần không chút thay đổi, trong lòng lại cười trộm!
Thằng nhóc này, miệng còn cứng rắn! Rõ ràng vô cùng lo lắng cho cậu, không phải sao?
Ai bảo để em trai của cậu ngạo kiều vậy? Rõ ràng quan tâm như thế, chỉ là không nói ra thôi.
Tâm trạng Tiểu Dịch Thần bởi vì Hữu Hữu yên lặng quan tâm, nhẹ nhàng vài phần: "Hữu Hữu, anh trai lợi hại, rất mạnh nha! Cho nên, nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!"
Anh trai rất mạnh đó!
Cho nên, nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt!
Tim Hữu Hữu đập lỡ một nhịp, nhưng không nói gì, sắc mặt hơi mất tự nhiên nghiêng đầu đi, khóe miệng, lại nhấc lên một đường cong không dễ phát hiện.