Hữu Hữu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì trợn mắt há mồm!
Vốn còn cho rằng người anh trai đần độn này của cậu ngoài khuôn mặt xinh xắn đáng yêu ra thì chẳng có cái gì tốt, không nghĩ tới thân thủ của cậu ta còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của cậu, giống hệt như một người lính lạnh lùng hà khắc vậy.
Lúc này, trên người Tiểu Dịch Thần mơ hồ có vài phần bóng dáng ngạo mạn mà bất khuất của Mộ Nhã Triết.
... Nhìn rất ngầu!
Mặc dù trong lòng không tình nguyện thừa nhận nhưng lại không thể không nói, trong mắt cậu lúc này, Tiểu Dịch Thần vừa thanh nhã lại vừa rất ngầu!
"Em trai."
Tiểu Dịch Thần quay đầu lại nhìn về phía cậu.
Hữu Hữu lập tức đi đến: "Anh..."
"Vừa rồi người kia chạm vào chỗ nào của em?"
"Ừm... Vừa rồi ông ta đánh em hai cái bạt tai."
"Còn gì nữa?"
Tiểu Dịch Thần lại hỏi.
"Dùng chân đạp vai em hai cái."
"Em qua đây, ông ta đối với em như thế nào, bây giờ em trả lại toàn bộ cho ông ta!"
Tiểu Dịch Thần nói.
Hữu Hữu giật mình, lập tức lắc đầu.
"Sao thế? Không dám sao?" Ánh mắt Tiểu Dịch Thần nghi hoặc.
Mà người đàn ông dưới chân thật sự không dám mở miệng lung tung, giống như con cá chết để mặc cho người ta xâu xé, ngoài việc chịu trói ra thì không có sự lựa chọn nào khác!
Cho dù hắn ta không muốn thừa nhận thì cũng không thể chối cãi được rằng đứa nhóc này thực sự là một người tàn nhẫn.
"Đừng sợ!"
"Không phải là sợ."
Hữu Hữu nhìn người đàn ông bị Tiểu Dịch Thần bắt nằm im không thể động đậy trên mặt đất, cất giọng lạnh lùng: "Chỉ là cảm thấy rất ghê tởm, không muốn làm bẩn tay mình."
Cậu nhóc bị mắc bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng.
Người đàn ông này quá mức ghê tởm, cậu hoàn toàn không có ý nghĩ chạm vào người hắn ta.
Tiểu Dịch Thần bật cười, lập tức quay đầu lại nhìn người đàn ông dưới chân mình: "Là vô cùng ghê tởm! Nhưng mà, cha đã từng nói, vũ lực không phải là để ăn hiếp kẻ yếu mà là để bảo vệ người trong lòng mình."
Vũ lực là dùng để bảo vệ người trong lòng mình!
Cũng là để bảo vệ người thân của mình!
Cậu nghĩ như vậy, lập tức đưa chân giẫm lên bàn tay người đàn ông kia một cái, gót chân xoay một vòng, chỉ nghe được một tiếng động kỳ lạ, cổ tay người đàn ông bị đau như thể xương cốt đã nứt ra.
Người đàn ông đầu bóng lưỡng rên rỉ một hồi, hai mắt long lên sòng sọc như thể muốn nhỏ máu!
Tiểu Dịch Thần lại giẫm lên bàn tay kia, gót chân lại nghiền một hồi, tiếng động kỳ lạ lại vang lên, bàn tay này cũng bị cậu nhóc phế đi.
"A..."
Người đàn ông kia rốt cuộc đã không thể chịu đựng nổi nữa, thét lên đau đớn như thể heo bị chọc tiết, trên trán nổi đầy gân xanh, không thể chịu nổi thêm một lần đau đớn như vậy nữa, lập tức xin tha: "Xin cậu, đừng..."
Tiểu Dịch Thần không thèm đếm xỉa tới sự van xin của hắn ta, một tay kéo vạt áo hắn ta, túm hắn ta lên khỏi mặt đất, đá một cú, hắn ta bị văng ra xa mấy mét.
"Ầm" một tiếng, người đàn ông giống như con diều đứt dây, suy sụp ở trong góc, trên đầu vì va chạm mà máu tươi giàn giụa.
"Một cú cũng không chịu nổi!" Tiểu Dịch Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức xoay người, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười, nhẹ nhàng nắm tay Hữu Hữu: "Đi nào, chúng ta trở về thôi!"
"Được!"
Hai cậu nhóc vừa chuẩn bị cất bước thì phía sau truyền đến tiếng chửi rủa: "Hai thằng ranh con nhà ngươi, bọn mày có biết tao là ai không hả? Dám đụng đến tao sao! Lần sau đừng để tao gặp lại bọn mày, nếu không tao nhất định sẽ giết chết bọn mày!"
"A...?"
Hữu Hữu bỗng nhiên dừng bước, chậm rãi quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: "Ông là người của ai? Không ngại nói cho tôi biết chứ?"
"Hừ! Tao là người của nhóm Sói Bạc! Dám phế tay của tao sao, bọn mày đợi đó! Thành phố này lớn như vậy, về sau tốt nhất là đừng để cho ông đây gặp lại bọn mày!" Người đàn ông vẫn hùng hùng hổ hổ.